GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 645

CHƯƠNG

IV

Mùa xuân năm 1873, nghị viện ra lệnh ân xá cho ông Hugo Weinschenk,

thế là ông nguyên giám đốc này được tha sớm hơn hạn tù nửa năm.

Giá như bà Tony chịu nói thật thì đây chẳng phải là việc làm cho bà vui

mừng lắm. Bà muốn mọi việc thà cứ như cũ. Bà sống với con gái và đứa
cháu ngoại ở quảng trường Cây bồ đề, thỉnh thoảng đến ngõ Hàng cá và chỉ
đến chơi người bạn thời còn đi học là bà Armgard von Schilling. Người bạn
gái này, từ ngày ông chồng qua đời cũng dọn đến ở trong thành phố này. Bà
thấy rõ một điều là, ngoài thành phố quê hương ra, không nơi nào bà ở thích
hợp mà lại không làm cho bà nhục! Vả lại, nhớ quãng thời gian ở Munich,
cái bệnh đường ruột của bà ngày càng nặng, bà mong được sống yên tĩnh.
Tuy tổ quốc đã thống nhất, nhưng bà cũng chẳng muốn dọn đến ở một thành
phố nào khác trong tuổi già này, càng không nghĩ tới việc đi ra nước ngoài.

— Con yêu quý của mẹ - Bà Tony nói với con gái - Mẹ muốn hỏi con một

điều hệ trọng lắm! Trong lòng con, con có yêu chồng con không? Bây giờ
nó không thể sống ở đây được nữa rồi, con yêu chồng con có đến mức ấy
không, đến mức nó đi đâu thì con cũng bằng lòng đem cháu đi theo?

Erika nước mắt chảy ròng ròng. Muốn giải thích vì sao khi trả lời mẹ cô

khóc cũng được cả. Giống hệt năm xưa, bà Tony trả lời bố trong tòa biệt thự
nọ ở Hamburg. Câu trả lời của Erika bắt nguồn từ thiên chức của mình. Sau
chuyện này, ai cũng biết đôi vợ chồng ấy như đôi chim én, bay mỗi con một
ngả.

Hôm bà Tony ngồi trong chiếc xe ngựa, cửa đóng kín mít, đến nhà lao

đón ông con rể về, cũng dễ sợ như hôm ông giám đốc Weinschenk bị bắt. Bà
đưa ông ta về ngôi nhà ở quảng trường Cây bồ đề. Ông ta lúng ta lúng túng
hỏi vợ mấy câu, rồi lủi vào trong căn phòng dọn dẹp sẵn, hút xì gà từ sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.