GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 652

gọi dậy cái tâm lý thiên bẩm tổ tiên di truyền lại cho ông, tâm lý hoài nghi
và kính nhi viễn chi của một thương nhân đối với tầng lớp quân nhân phù
phiếm, ưa mạo hiểm, không có chí thú làm ăn. Trong đầu óc hay trong câu
chuyện, ông đều coi von Throta là “thiếu úy”, vẻ khinh thường, nhưng ông
biết rất rõ là cái chức ấy chẳng ăn nhập gì với khí chất của người trai trẻ kia!

Ông Thomas Buddenbrook sợ cái gì? Không có gì cả, không nói được là

gì cả. Ôi, nếu như cái mà ông phải chống chọi có thể sờ mó được, hoặc chỉ
hung bạo mà thôi, thì hay biết bao nhiêu! Ông ghen với những người ngoài
cuộc, họ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đơn giản thế kia, còn ông thì ngồi
đây, hai tay ôm đầu, đau khổ lắng nghe. Ông biết rất rõ những tiếng như
“lừa dối”, “thông gian”, đều không thể dùng để nói về tiếng nhạc hoặc sự im
lặng sâu thẳm ở trên gác kia được!

Có lúc, ông ngước nhìn bức tường tam giác màu xám ngoài cửa sổ, nhìn

người qua lại trên đường phố, hoặc nhìn những bức ảnh các bậc tổ phụ treo
trước mặt, ông lại nhớ đến lai lịch dòng họ mình. Ông tự nhủ với mình: mọi
cái đã đến lúc kết thúc rồi, chỉ còn có mỗi một việc trước mắt nữa mà thôi,
mọi cái đều đã chấm dứt! Chỉ còn mỗi một việc là ông trở thành đối tượng
cho thiên hạ chê cười; tên tuổi ông, chuyện riêng gia đình ông trở thành
chuyện cửa miệng của người ngoài đường phố; cộng thêm vào đó, tất cả đều
kết thúc rồi! Nhưng nghĩ tới đó, lòng ông tựa hồ thanh thản ra, bởi vì điều bí
ẩn nhục nhã làm cho ông đang vò đầu suy nghĩ ấy, so với cái trò bí mật đang
diễn ra trên đầu ông thì lành mạnh, giản đơn hơn, có thể tưởng tượng được
và có thể nói ra được!

Không thể chịu nổi nữa rồi! Ông đẩy ghế ra, rời khỏi bàn giấy đi lên gác.

Nhưng lên đâu? Lên phòng khách ư? Gọi von Throta ra bằng một giọng
khinh miệt, mời anh ta ăn điểm tâm và chờ đợi anh ta từ chối như nhiều lần
trước ư? Viên thiếu úy ấy lánh mặt ông, hình như lần nào ông chính thức
mời anh ta đến chơi, anh ta cũng đều từ chối cả, anh ta chỉ thích đi lại riêng,
không có gì gò bó với bà chủ nhà mà thôi, đó là điều ông nghị không thể
dung thứ được.

Chờ ư? Ngồi đâu? Ví như ngồi ở phòng hút thuốc mà chờ, chờ người ấy

về rồi, sẽ vào nói với vợ hết mọi điều trong lòng mình, để vợ tỏ thái độ ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.