GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 651

mà chống chọi với mối đe dọa ấy, hết sức che đậy, giấu giếm đi, bởi vì khi
thiên hạ biết được thì tên tuổi ông sẽ trở thành trò cười cho mọi người!

Không cần phải nói, âm nhạc làm cho bà Gerda Buddenbrook thân thiết

với viên sĩ quan trẻ kỳ lạ ấy. von Throta biết chơi piano, biết kéo violon,
cello, contrabass, biết thổi sáo, mà môn nào cũng giỏi. Mỗi lần ông nghị
thấy người hầu của von Throta bê chiếc đàn contrabass đi qua tấm màn xanh
ở cửa phòng làm việc riêng của mình vào trong là ông biết thế nào viên sĩ
quan trẻ ấy cũng sắp tới. Lúc ấy, ông cứ ngồi trước bàn giấy chờ, cho đến
khi nào anh bạn của vợ ông đi vào phòng, và nghe tiếng đàn piano cuồn
cuộn như sóng dậy ở phòng khách tầng trên mới thôi. Những âm thanh ấy
như ca hát, như than thở, như thì thầm điều gì bí mật, rồi vươn lên trời cao
trong sự phấn chấn, bàng hoàng, say đắm, sau đó lại chìm lắng xuống,
không nghe gì nữa trong đêm khuya yên tĩnh. Dù cho âm thanh ấy gào thét,
khóc than, du dương, trầm bổng, quấn quít vào nhau, đưa lại cho người ta
một cảm giác thần bí thế nào chăng nữa, nó muốn thế nào thì mặc nó, chỉ có
điều sự im lặng tiếp theo quả thực làm ông đau khổ quá chừng! Sự im lặng
bao trùm phòng khách trên gác kéo dài như vô cùng tận, mà thăm thẳm,
nặng nề đến rợn người! Trên sàn gác không nghe tiếng chân bước, không
nghe tiếng kéo ghế, một sự im lặng tuyệt đối, độc ác, thần bí! Lúc bấy giờ,
ông Thomas Buddenbrook ngồi đấy sợ hãi vô cùng. Bất giác, ông rên lên,
không tự chủ được nữa.

Ông sợ điều gì? Người ta gặp von Throta đến chơi nhà ông. Qua ánh mắt

họ, ông thấy cảnh tượng hiện lên trước mắt họ như sau: ông, một người già
yếu, tiều tụy, trầm lặng, ngồi trước bàn giấy bên cửa sổ tầng dưới, còn trên
gác thì vợ ông, một người đàn bà rất đẹp, chơi đàn với nhân tình, mà không
phải chỉ có chơi đàn! Ừ, thiên hạ nghĩ như thế đấy! Ông biết lắm, ông cũng
biết hai tiếng “nhân tình” chưa thể nói hết địa vị của von Throta được. Ôi,
nếu như ông có thể dùng tiếng đó mà gọi anh ta, nếu như ông có thể cho anh
ta chẳng qua chỉ là một chàng trai tầm thường, phù phiếm, đã đem cái khả
năng chẳng hơn ai của mình dành cho nghệ thuật, để rồi dùng nó chiếm trái
tim phụ nữ, nếu có thể như thế được, thì quả là hạnh phúc cho ông rồi! Ông
cố tưởng tượng von Throta là người như thế. Để ứng phó với việc này, ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.