GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 664

lẫn như thế, thật là quá quắt! Ông đã chuẩn bị đầy đủ, định đến thỉnh giáo
mục sư Pringsheim, nhưng sắp đi thì ông lại thôi, chỉ sợ người nhà cười.

Cuối cùng, ông bỏ hết, mặc Thượng đế an bài. Nhưng nếu như an bài tinh

thần bất diệt là một việc to tát mà kết quả không làm cho người ta vừa lòng,
thì ông định, ít ra cũng an bài mọi việc ở trần thế cho ổn thỏa để lòng không
còn vương vấn gì nữa. Ông quyết thực hiện cho bằng được một việc từ lâu
ông vẫn lưu tâm.

Một hôm, ăn trưa xong, ông nghị bà nghị đang ngồi uống cà-phê trong xa

lông thì Johann nghe bố nói với mẹ rằng, ông đang chờ một luật sư nào đấy
đến lập di chúc cho ông. Ông không trì hoãn được nữa. Sau đấy, Hanno chơi
piano suốt một tiếng đồng hồ ở phòng khách. Khi đi ra hành lang, chú gặp
bố đang đi lên gác với một vị mặc áo chùng thâm.

— Hanno! - Ông nghị lạnh lùng gọi một tiếng. Johann đứng lại, nuốt

nước bọt, khẽ trả lời:

— Dạ, thưa ba!
Ông nói tiếp:
— Ba có việc hệ trọng bàn với ông này, con đứng ở cửa này - ông chỉ cửa

phòng hút thuốc - trông cho ba, đừng để ai quấy rầy ba, nghe chưa? Không
để cho bất cứ ai...

— Vâng, thưa ba!
Johann nói. Bố và vị khách nọ bước vào phòng, chú đứng ở ngoài cửa.
Johann đứng ở đấy, một tay để lên chiếc nơ thủy thủ trên ngực, lưỡi đưa

đi đưa lại vào cái răng khả nghi, vừa lắng nghe tiếng thì thầm nghiêm nghị
trong phòng vọng ra. Chú nghiêng đầu sang một bên, những sợi tóc vàng rũ
xuống trán, che lấy ánh mắt nâu có quầng thâm đang chớp chớp, tỏ vẻ sốt
ruột. Một bận, đứng trước bàn thờ bà nội, chú ngửi thấy mùi thơm của hoa
lẫn với một mùi thơm khác vừa lạ lùng, vừa thân thiết, ánh mắt chú giống
hệt hôm nay.

Bà Ida Jungmann đi tới, nói:
— Hanno, đi đâu đấy? Đứng đây làm gì?
Cô học việc lưng gù từ phòng giấy đi ra, tay cầm bức điện, tìm ông nghị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.