GIA ĐÌNH DƯỚI CHÂN CẦU - Trang 25

“Cái thứ đồ chơi rẻ tiền ấy mà,” lão Amand dè bỉu. “Ðem về nhà là khỏi
chạy luôn, không thì chạy một vòng thôi là đứt cót ngay. Ta có ông bạn
chuyên bán mấy thứ này mà lại.”

Vừa dỗ được chúng rời khỏi món đồ chơi thì lại đến tiệm bánh. Có một cái
bánh khúc cây Giáng sinh bày trong quầy kính - cái khúc cây trông đến là
ngon. Nó có màu nâu sô-cô-la với mấy đọt nấm xinh xinh nhú lên từ khúc
thân ngọt lịm. Những đóa hồng bông đường cũng mọc ra từ đó. Lại còn cả
một nhánh thường xuân trông y như thật cuốn quanh khúc thân với những
chiếc lá xanh non vươn dài nữa chứ.

“Ôi, trông đẹp chưa kìa!” Suzy thốt lên và liếm môi.

“Mình em có thể ăn hết cả cái luôn,” Paul kêu lên.

“Em đói,” Evelyne rên rỉ.

Lão Armand lại phải lôi từng đứa ra. “Ăn như ăn thuốc chứ ngon lành gì,”
lão nói. “Tất cả, ngoài cái dây leo kia. Cái thứ đấy ăn thì đúng thật như cây
thường xuân, vừa dai vừa đắng. Ta đã ăn bánh khúc cây Giáng sinh một lần
rồi ta biết.” Xem ra bọn trẻ chẳng có vẻ gì tin lời lão cả. “Ðó là cách người
ta lừa trẻ con uống thuốc đấy,” lão cả quyết.

Cả đám kéo nhau sang đường khi người cảnh sát dừng xe cộ lại. Mấy ông
cháu đến chỗ một cái lò bằng sắt to tướng có một ông đang bán hạt dẻ nóng,
rang đến đâu bán hết veo đến đấy. Không khí ấm sực quanh lò, và mùi hạt
dẻ rang thì cứ trêu ngươi. Bọn trẻ dừng lại, nhìn cái lò hau háu.

“Ði nào, đi nào,” lão Armand sốt ruột giục. “Toàn hạt dẻ sâu thôi. Chúng
bay nghĩ Cha Giáng sinh cứ ngồi đấy chờ mình đến tận nửa đêm chắc? Mà
còn phải đi một đoạn đường dài nữa mới đến được Louvre.”

Nhưng trên đường có quá nhiều thứ để nhìn ngắm nên xem ra cũng khá gần.
Chẳng mấy chốc, cả nhóm đã đi vào dưới các mái che của cửa hàng. Mà ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.