GIA ĐÌNH DƯỚI CHÂN CẦU - Trang 43

Thế là lão hấp tấp đẩy cái xe nôi quay lại, bánh xe hằn những vệt đen ướt
trên mặt tuyết. Chả có ma nào ở chỗ mấy cái tàu chữa cháy. Nhưng khi lão
đến gần gầm cầu cũ thì có hai bà mặc áo lông đang đi dưới ke. Lão Armand
hốt hoảng nhận thấy vết chân họ dẫn đến cái lều dựng sát tường. Lão cố
bước thật nhanh. Lúc hai bà kia đi ngang, cả hai cùng ngoái sang nhìn lão.

“Một sinh linh khốn khổ đáng thương!” bà mặc áo lông đen phán một câu.

“Hẳn chúng ta có thể cứu giúp được ông ta đấy,” bà mặc áo lông nâu tiếp
lời.

“Thôi thôi, đi mà cho bồ câu ăn thì có ấy,” lão Armand giễu.

Vết chân to bè của lão xóa hết dấu chân của họ trên mặt tuyết đang tan. Lão
vén tấm bạt. Bọn nhóc đang khóc rưng rức.

“Có chuyện gì thế?” lão hỏi. “Vẫn còn khóc vì ta bỏ đi cơ à? Chúng bay
phải biết là ta sẽ quay lại chứ.”

Suzy kéo Evelyne lại gần. “Có hai bà đến đây nói chuyện với chúng cháu,”
nó khóc rấm rứt. “Họ bảo đi kêu người đến.”

“Họ định đem chúng cháu bỏ vào đâu đó,” Paul quệt nước mắt nói.

“Họ còn bảo sẽ nhốt mẹ vào tù,” Suzy nức nở. “Ôi, ông Armand, ông cứu
chúng cháu với. Xin ông đừng giận mẹ chúng cháu.”

Lão Armand vò vò cái mũ bê rê trên mái đầu bạc. Bây giờ thì nồi súp đã bị
hắt vào bếp lửa rồi. Lão biết mấy kẻ kiểu hai bà mặc áo lông thú đó lắm chứ.
Cứ nhăm nhăm cố bắt cánh lang thang phải làm việc hoặc rửa mặt rửa mũi
hoặc đọc sách cơ. Giờ lại còn đi nhặt cả trẻ con nữa. Cứ phải dẹp bằng hết
cái nạn bụi đời mới được cơ. Ðây thực ra không phải là việc của lão, nhưng
Mireli nói đúng. Cái đám lít nhít này... Lão sụp cái mũ bê rê xuống thật chặt.
Ðúng quá rồi. Mireli!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.