GIA ĐÌNH DƯỚI CHÂN CẦU - Trang 7

Bà Mireli thông cảm lắm. “Sau những chuyến đi tự do thoải mái trên những
chặng đường dài quanh co thì cái sân mà bọn tôi ở đậu đúng thật chẳng khác
nào cái chuồng,” bà nói, “nhưng được cái cánh đàn ông kiếm được nhiều
việc để làm trong mùa đông. Một thành phố có lắm tiệm ăn như Paris thì chả
thiếu gì xoong nồi cần sửa sang. Mặc dù vậy, tất nhiên, bọn trẻ chẳng nói
chuyện gì khác ngoài những cánh đồng với những cánh rừng mùa xuân.”

“Tôi không tài nào chịu nổi cái bọn nhóc ấy,” lão Armand lầu bầu. “Một lũ
sáo đá. Một lũ chim con ngốc ngếch, ríu rít luôn mồm.”

Bà Mireli giơ ngón tay chĩa vào lão mà lắc lắc. “Ông nghĩ mình ghét trẻ
con,” bà nói, “nhưng chẳng qua là ông sợ chúng đó thôi. Ông sợ bọn nhóc
láu lỉnh đó sẽ thó mất trái tim của ông nếu chúng biết ông có một trái tim.”

Lão Armand càu nhàu nắm lấy tay đẩy của chiếc xe nôi. Bà Mireli vẫy tay
chào lão, nhún nhẩy đôi chân trần xỏ dép sandal màu bạc đã sờn cũ. “Nếu
ông nghĩ lại về chuyện chân cầu thì cứ đến sống với chúng tôi,” bà mời.
“Bọn tôi ở phía sau Halles - ngay chỗ người ta đang phá mấy cái nhà cạnh
điện Thần Diệu

1

cũ ấy mà.”

Lão Armand nặng nề lách dưới một thân cây đen thui trơ trụi và vòng qua
nhà thờ về phía bờ sông mà không thèm liếc nhìn nó lấy một cái.

Trong cái công viên xanh đằng sau hàng cột chống có mấy đứa trẻ đường
phố đang tha thẩn. Hai đứa trong bọn đang chơi đấu kiếm, trong khi đứa thứ
ba nhỏ hơn thì nhấm nháp một quả táo đỏ ngồi xem. Hai tay kiếm lăm lăm
thanh kiếm tưởng tượng mà vờn quanh nhau. Những bàn tay chém mỗi lúc
một gần, rồi cả hai cùng quên luôn thanh kiếm tưởng tượng mà cứ thế thụi
nhau huỳnh huỵch.

Chúng ngừng chơi lúc lão Armand đi ngang qua. “Nhìn ông già ăn mày
buồn cười chưa kìa!” một trong hai kiếm sĩ hét tướng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.