GIA ĐÌNH MÁ BẢY - Trang 152

viết bằng phấn trắng trên giấy đỏ, hẹn thi đua học giỏi và "giúp Cách mạng
luôn luôn".

Anh Chín thấy rõ, như mới hôm qua, tỉnh ủy bị đứt liên lạc với cấp

trên đang họp nằm sấp trong đám mía, tự đề ra khẩu hiệu đấu tranh trong
tình hình mới. Anh thấy chi bộ nhà tù búng cho nhau mảnh giấy hút thuốc
vê tròn để truyền khẩu hiệu cho đợt nhịn ăn sắp tới. Bác Tư Râu trúng đạn
giữa bụng, ngã ngồi xuống, hai tay vẫn ghì cây tre mang khẩu hiệu dẫn đầu
biểu tình. Ôi những đồng chí đồng bào bị đem đi mổ bụng giữa đêm đen,
nhìn quanh chỉ thấy những hàm răng ác ôn ngập máu cười nhăn nhở, đã
thét lên câu khẩu hiệu cuối cùng để gửi chí hướng lại cho người sau!

Trí tuệ và quyết tâm của Đảng được gói gọn trong những lời ngắn nhất

ấy. Chất anh hùng của dân tộc ta chói sáng trên những chữ quen tai ấy. Câu
khẩu hiệu có một bộ mặt riêng, một lý lịch như người. Nó sinh ra, lớn lên,
sống một cuộc đời sôi sục trước khi đi vào lịch sử, nhường cho khẩu hiệu
mới vươn lên giành chiến thắng mới.

Như kho thuốc súng nổ đã biến một đốm lửa thành triệu đốm lửa, cuộc

đồng khởi đã nhân các khẩu hiệu lên triệu lần, xếp dọc con đường mòn ven
sông Nhỡn này một chuỗi dài những câu thơ tự do không vần điệu của bài
anh hùng ca chống Mỹ để đón anh Chín. Trong cái đẹp lồng lộng của đồng
bằng miền Trung mới giải phóng, anh lặng lẽ buông thả mình theo dòng thơ
ấy...

- Anh Chín ơi, nghỉ lại hay đi luôn?

Anh giật mình. Như cái máy, anh giơ tay xem đồng hồ, và mấy giây

sau anh mới hiểu câu hỏi của Dõng. Anh xem đồng hồ lần nữa. Đến bến đò
rồi.

- À... phải đi luôn mới kịp.

Bê nói nghiêm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.