GIA ĐÌNH MÁ BẢY - Trang 213

Má vỗ một miếng trầu vào miệng, nhai chầm chậm. Thấy Huỳnh sốt

ruột muốn nghe, cứ hút mãi điếu thuốc quên chưa châm, má mới tiếp:

- Các ông bà đó hỏi anh bây giờ ra sao. Tôi nói anh không phải kẻ xấu

bụng, tánh hơi nóng nảy vậy chớ biết thương đồng bào, chưa bắt bớ hành
hạ ai.

- Thiệt vậy đó bác.

- Ông Dõng khen phải. Ổng nói Mặt trận hiểu anh lắm chớ không vơ

đũa cả nắm đâu. Anh cũng chỗ dân nghèo như bà con, vì đồng lương mới
phải đăng lính. Nếu anh là ác ôn như lão Phổ thì anh xanh cỏ lâu rồi. Cần
thí mười mạng để xử tử anh Mặt trận cũng thí, để trừ hại cho dân...

Huỳnh đưa tay lau mồ hôi trán. Má cười thầm, vẫn nói:

- Có điều anh không phải ác ôn, bắt được anh Mặt trận cũng thả cho

về với vợ con thôi. Ông Dõng còn nói hễ anh theo Cách mạng thì ổng với
anh ăn một mâm nằm một chiếu với nhau. Ổng kể hồi nhỏ ổng với anh chơi
thân lắm, nuôi chung một con dế chọi to bằng ngón tay cái...

- Cha chả, ổng nhớ dai thiệt hể.

Huỳnh hớn hở ra mặt. Ra ông Dõng coi hắn như bạn ư? Con người

gan góc tài ba mà thằng Phổ gờm nhất, ông thầy dạy chữ được cả xã kính
nể, nay làm tới ông quận ông tỉnh gì phía Cách mạng rồi, lại nhớ cả con dế
nuôi chung với hắn ư?

Má rút lá thư của Dõng, trao cho Huỳnh. Dõng dặn má nói là ủy ban

ra lệnh đưa thư, má phải đưa. Nhưng bây giờ má thấy không cần rào đón
nữa. Ngay từ phút đầu, Huỳnh đã nhận mình là đứa thất thế.

Huỳnh xoay ngược xuôi lá thư, lẩm nhẩm giả bộ đọc, rồi nhét vào túi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.