GIA ĐÌNH MÁ BẢY - Trang 259

- Anh muốn tránh né thì cuốn gói lủi một mình, chớ có dụ dỗ người ta!

Trực diện kiểu anh là cõng con thỏ trên lưng, trói mình ra hàng! Thử hỏi
bấy nhiêu bà con đây có ai chịu lạy giặc xin sống không?

Ông Mại co mình như con tôm luộc, nín thít, trong khi mấy anh trẻ

tuổi chồm dậy đòi ủy ban "nắm đầu tụi phản động lọt lưới". Chị Năm phải
can, và lái cuộc họp trở lại bàn việc chính: Đồng ý với nhau cần tiến công
địch, nhưng đánh cách nào đây? Nên hay chưa nên tiến công chính trị?

Chị Ơn đứng trong góc tối, mắt long lanh. Ngọ vẫn kèm bên chị.

Nỗi đau của người đàn bà công giáo mất chồng mất con này có cái gì

dễ sợ. Chị không khóc, không cầu kinh, cũng không cho chôn đứa con. Sau
lúc đi cắm chông với chòm xóm, chị lại về ngồi trên cái chõng nhỏ, bồng
xác con, trừng trừng nhìn ra ngõ như đợi chồng về ăn cơm. Nghe bà thím
đọc đi đọc lại kinh "Kính mầng" trước tượng Đức Mẹ, chị cười gằn:

- Bà hỏi thử Mẹ Maria có bị hiếp không?

- Nói bậy...

- Ông thánh Giuse chồng Đức Mẹ có bị mổ bụng không? Con Đức Mẹ

bao lớn...

- Thôi thôi, Giêsu Maria, lạy Chúa tôi!

Đến tối, sau khi nghe anh du kích kể một thằng Mỹ chỉ huy biệt động

quân bị cây súng săn của anh bộ đội mặt đen cắm đủ chín viên chì giữa
ngực, chị Ơn cúi nhìn vết bom chém mặt con, ngẫm nghĩ một lát, rồi đem
con đi chôn sát bên mả chồng.

Bây giờ chị đột ngột giơ tay xin nói. Cũng như trong đêm vạch tội

thằng Phổ, bà con im hẳn để nghe chị. Chị níu tay vào vai Ngọ, hơi nhô
đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.