GIA ĐÌNH MÁ BẢY - Trang 263

chớ. Bây giờ địch không ăn được mình, mình chưa thắng được nó, đang cù
cưa. Tôi đoán bọn tướng Mỹ tướng ngụy họp đâu ở ga Đồng Mè, bàn thảo
vầy nè: "Cái dân Kỳ Bường là cộng sản nòi, gan to hơn cóc, khó trị chớ
chẳng chơi. Đánh hao quân lắm. Để ta dụ dân ra hàng, rồi ta nhốt hết vô ấp
chiến lược, bọn du kích đói nhăn răng không đánh cũng thua. Diệu kế chơn
diệu kế!". Tụi nó cho thằng Rân ngồi tàu bay kêu thương dân rầm trời,
khóc được trong loa chắc nó cũng giả khóc rồi.

Mấy người tiếp ngay:

- Bởi vậy mới đừng xuống!

- Là cái kế nó xúc dân đó bác!

Má Bảy vạch cả hai tai ra khỏi khăn trùm đầu. Má cau mày, chưa hiểu

ông Nhâm bày mưu thầy mẹo thợ gì, hay lại bàn ra. Ông cứ đủng đỉnh:

- Xì, các chú nói vậy là hữu dõng vô mưu. Biết nó gài bẫy cò ke thì

mình bước tránh, mình đẩy nó lọt xuống bẫy chớ. Tôi tính nó đã làm ra
màu mè độc lập dân chủ vậy, ta cứ đi, có điều đi sao cho khéo. Trước hết ta
cử ít ông già bà lão xuống kiện cái sự đốt nhà giết dân thử nó nói sao. Coi
như đi sứ. Nghề đời đánh không nổi mới dụ hàng, mà đang dụ hàng không
ai dại gì chém sứ, tuồng tích xưa nay vẫn vậy. Liệu bề nó không đủ sức hốt
dân thì còn bao nhiêu chị em xin mời ra quân hết, kéo đại binh xuống tiếp
sức. Nó lâm thế bí mới phải kêu thương dân, ta bắt nó nói sao phải làm vậy,
hễ nó không chịu thương ta oánh què cẳng. Mất gì mà ngại, cứ đi. Với lại...

Ông Nhâm bỗng cúi đầu, nín lặng mấy giây. Giọng ông trầm xuống:

- Tôi thấy lũ trẻ mới lớn lên giành nhau ra trận, người hy sanh kẻ bị vít

(5),tôi thương đứt ruột mà nghĩ cứ tủi cho cái thân già ăn thêm sống rán.
Thôi thì cầm súng không nổi cũng còn chút hơi thở đây, tôi xin đi giằng co
níu kéo thằng giặc, đỡ tay cho anh chị em du kích được bao nhiêu hay bấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.