GIA ĐÌNH MÁ BẢY - Trang 352

bin, trợn mắt hét dữ. Chị Ơn gọi đồng đội lanh lảnh, luôn tay bóp cò cây
súng trường Mỹ rất nặng nhưng sẵn đạn. Anh Bê đánh dưới Đồng Mè. Tỉnh
như không, anh đang nhảy qua các gốc dừa, đưa cái còi toe toe rất buồn
cười lên miệng thổi, hay gọi loa giữa hai loạt tiểu liên.

Sâm ghé miệng sát tai Mại, hỏi ngập ngừng:

- Hồi mình đang bị... hồi chưa mở trói... các ảnh có vô chỗ mình

không?

- Có anh Tư với tụi mình thôi. Con Trấu đuổi anh Tư lập tức.

Sâm thở ra, nhẹ người.

Chị em đủ cả. Chỉ thiếu Ngọ... Bây giờ nhớ Ngọ được rồi. Một cặp

chân ứ máu tím dính vào một đống lùng nhùng những thịt, da, tóc nhào với
bùn xám, từng chỗ nhô lên vài cái đầu xương trắng như tròng mắt long nhìn
giặc. Sâm nấc nhẹ nhưng không khóc. Tức giận vừa phải còn khóc được.
Khi căm thù đã hiện thành đống xương thịt của người bạn thương nhất. Khi
căm thù ngấm theo lằn roi và dấu lửa vào khắp thân thể, Sâm không khóc
nữa, cũng không nghĩ nhiều đến những mối thù phải trả. Người ta không
cần khóc hay nghĩ khi đưa mũi dép chà con bò cạp chạy qua đường.

Chiếc đèn dù cuối cùng nhểu những giọt lửa hàn xì, lụi hẳn. Không có

quả khác lên thay: Súng cối địch câm họng hết. Đại bác địch ở quận không
thấy bắn về. Chắc đấy cũng bị ta đánh. Chỉ có pháo hiệu kéo đuôi chấm
chấm rướn lên kêu cứu. Sâm nhìn theo một đốm xanh bay cao hơn, bỗng
thấy trăng mười sáu nở tươi tắn giữa mây như một nụ cười.

Trên sân trường, trung đội bảo an khiêng vác rất nặng đang kéo hàng

một ra cổng, thả rơi lại những tiếng cười nở phổi và tiếng hể của trung sĩ
Huỳnh. Còn mươi thùng đạn để giữa sân đợi chuyến sau. Cô Trấu chạy
lăng xăng như ngốt của, đợi vắng mới xách ba cây các bin đến đưa xuống
hào:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.