GIA ĐÌNH MÁ BẢY - Trang 64

Sâm ngớ ra một lát. Chưa bao giờ Sâm ngờ người ta có thể ngần ngại

khi được Cách mạng gọi. Sâm sừng sộ:

- Mày tính tố tao lấy thưởng hả?

- Chết, Sâm đừng nghi, tội lắm. Hễ mình hở ra với ai thì... thì sét đánh

chết lập tức. Mình nói có mặt trời soi vô miệng đây nè.

Sâm hơi mủi lòng vì Mại đã rân rấn nước mắt. Với lại nó thề rồi. Cả

nhà Mại quanh năm cúng vái, mỗi tháng ăn chay tám ngày đủ lệ bát trai, nó
không dám thề bậy đâu. Sâm nuốt câu mắng "đồ tồi" vào bụng, ấm ức bỏ
đi. Mại chạy theo, run rẩy:

- Để mình đi, mình đi. Sâm đừng giận, mình đau đớn lắm.

Lúc nào Mại cũng nói như đào cải lương. Sâm dịu lại:

- Mày cứ ở nhà. Tao giận năm phút thôi. Cho tao mượn cái xe đạp.

Sâm đạp xe xuống Đồng Trầu. Hết bực rồi. Giữa Sâm và Mại có cái

tình bạn lạ vậy đó, không bình đẳng từ cách xưng hô trở đi. Nhưng Mại rất
bằng lòng chịu nước lép, vừa thương vừa sợ Sâm một phép, tuy nhà Mại
khá giả hơn, Mại học trên Sâm hai lớp và lớn hơn Sâm một tuổi. Ở ngoài
nhìn vào ai cũngngạc nhiên.

Sâm đến nhà ông Rạng thợ rèn, định rủ thêm cậu Chuân. Chuân cùng

tuổi với Sâm, là bạn học và bồ chăn trâu của Sâm từ nhỏ. Gần đây cả hai
cùng lớn lên, có bề ý tứ hơn một chút nhưng vẫn thân nhau. Có cậu Chuân
đi, lỡ gặp du côn ghẹo hay trâu lồng đuổi cũng đỡ lo.

Nhưng Chuân với cha đã đi rừng kiếm cây làm cán rựa. Sâm lóc cóc

đạp về. Hụt liên tiếp hai đứa, chán kinh. Lại thêm một ông già say túm yên
xe đạp níu Sâm lại, hỏi Sâm có phải vợ thằng Rân không, nếu chưa làm dâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.