Chị bước lên thềm, lật nón. Mặt chị hàng ngày vàng bủng bây giờ xám
lại. Mấy ngón tay tê lóng ngóng mãi mới cởi được sợi dây buộc tơi lá ở cổ.
Má Bảy chậm chạp cầm ống thổi lửa, thổi đống trấu rấm cho lửa bén chập
chờn trên mặt trấu, đẩy mấy khúc củi tàn vào bếp. Trong cử chỉ của má có
cái vẻ gì vừa ân cần vừa dè dặt. Chị Đa cúi mặt xuống gần lửa, còn hơ nóng
hai bàn tay rồi xát chung quanh miệng. Hồi lâu chị mới bật ra nói, hổn hển
vì nín thở:
- Chết... ông trời làm tội...
Má Bảy đặt ngửa cái vung đất trên ba ông táo, bỏ nắm dầu lai vụn vào
rang quèn quẹt. Người ta bảo ăn muối dầu lai nhiều thì mất máu, rụng răng
rụng tóc. Rụng cũng phải ăn. Trong nhà má lâu nay vắng thịt cá, đến chút
dầu chút mắm cũng hết sạch. Ban tố cộng cấm các gia đình loại A và B
không được ra khỏi thôn trong chiến dịch "toàn dân sát cộng". Chị Đa
thuộc loại C "thiện chí quốc gia" được đi chợ, nhưng má cũng không có
đồng nào gửi chị mua mắm về ăn.
Chị Đa bớt cóng. Chị nói hồ hởi:
- Qua miếu âm hồn, tôi mệt quá muốn nằm lăn ra gốc đa, sau khấn âm
hồn mấy câu mới khỏe lại, về tới nơi đó bác. Cái miếu rách mà linh hết
sức!
Má Bảy khẽ nhếch miệng, nửa đùa nửa thật:
- Thờ Chúa sao lại khấn ma?
Chị cười xòa:
- Ối, sẵn đâu xâu đó. Vô nhà thờ cầu Chúa, qua chùa khấn Phật, tới
miếu vái âm hồn, trúng cửa nào tôi nhờ cửa nấy... Con tôi khóc hung không
bác?