- Khóc chán rồi ngủ lăn ra kia nè.
Chị Đa đến cạnh chõng. Hai đứa con chị ôm nhau ngủ. Con mắt người
mẹ nhận ngay ra cái chăn xếp đôi đắp trên mình con được tém góc thật gọn,
mẻ than hồng đặt dưới chõng còn bốc hơi ấm, cặp áo quần con Thừa giặt
sạch hong khô xếp trên đầu giường. Chị vuốt tóc con, nghẹn ngào. Chị biết
ơn.
Thằng Túc quẫy mình, thúc đầu gối vào chân em. Con Thừa bật khóc,
kêu: "Bà, bà ơi!". Chị Đa vội xốc con lên: "Má đây con". Con Thừa áp mặt
vào cổ chị, hỏi ngay: "Bà âu?". Nó vẫn đòi bà. Con chưa lên hai đã gần
quên hơi mẹ. Hôm nào hai đứa cũng dắt nhau sang bà, không gặp bà thì
chơi với cô Út. Hễ nhà bà vắng cả, chúng nhẩn nha xếp đình xếp chùa
ngoài sân bà chứ không chịu về.
Cảnh chị tay bồng tay dắt, quanh năm chạy ăn tất tưởi như nợ đuổi sau
lưng, đã buộc chị nhiều lần nhờ vả má Bảy. Chị cần cái gì má giúp nấy, từ
một buổi cấy đến một ngày trông con, nhưng má luôn luôn giữ cái vẻ
không muốn làm thân. Má lạnh mặt với chị như bà mẹ chồng với nàng dâu
muốn đi bước nữa, không bằng lòng mà chẳng tiện nói ra. Chị biết má túng
thiếu. Hôm nay chị mua một chai nước mắm ngon còn để trong bầu kia,
nhưng chưa dám lấy ra biếu má vì sợ vấp một câu đau lòng: "Tôi có giữ
con thuê cho chị đâu". Má sợ mang tiếng cầu cạnh kẻ có tiền, hay má
không ưa gia đình kẻ đi lính, lại vào công giáo chẳng thờ ông bà? Chưa lần
nào chị dám hỏi thẳng má.
Chị Đa vốn bộc tuệch, dễ quên. Chị nghĩ bấy nhiêu đã thấy rối óc. Chị
ôm con sà vào bếp, rất mừng khi má Bảy bắt chuyện bâng quơ:
- Cả xã kéo đi xăm hầm trên gò Chà Là, được gì không mà chưa thấy
con tôi về...