GIA ĐÌNH NGỌT NGÀO CỦA TÔI - Trang 36

Vệ Tuệ

Gia đình ngọt ngào của tôi

Dịch giả: Nguyễn Lệ Chi

Chương 5

Lý Phương

Khi tỉnh lại, tôi phát hiện thấy mình như đang trôi bồng bềnh trên biển,
xung quanh đã tối đen. Ánh đèn đường màu vàng cam hắt lên gương mặt
tôi như bụi trần trong giấc mộng. Tôi đã nằm trên chiếc xe cao tốc.
Rồi tôi ý thức được có người đi về phía mình, nên gắng sức mở to mắt, cố
dùng cơ bắp nâng cơ thể dậy. Người đó vội vã ra dấu rất dịu dàng ngăn tôi
lại, hỏi tôi hiện giờ thấy sức khỏe ra sao. Đó là một người đàn ông.
Người đàn ông đó tên là Đường Cương, có giọng nói rất rít. Anh ta giải
thích rằng chó của tôi chạy về phía xe kêu mọi người tới. Anh ta đã học qua
ngành y nên kiểm tra mạch cho tôi, thấy không có vấn đề gì, chỉ cần nghỉ
ngơi là tự tỉnh lại. Vì thế, tôi được khiêng trở lại chỗ nằm trên xe.
Tôi cảm ơn anh. Anh lễ phép nói, không cần cảm ơn. Rồi để tôi nghỉ ngơi.
Trước khi đi ra, anh ta đột nhiên nhớ ra điều gì, nói: Con chó của cô rất
hiểu tính người. Lần này cũng may mà có nó.
Nói đến chó, đột nhiên tôi nhớ lại chuyện xảy ra trước khi bị ngất. Tôi giật
mình ngó xuống giường dưới kiểm tra. Lộ Phong Thiền đang nhắm mắt,
nằm co đầu rụt cổ như đang ngủ. Tôi nhìn nó một lúc, không thấy nó phản
ứng lại. Tôi gần như tin rằng câu chuyện con chó biết nói như chưa từng
xảy ra.
Tôi trở dậy, lấy ra mấy miếng bánh gạo nướng, lại nhớ tới âm thanh kỳ lạ
của người bố đã chết. Quả thực tiếng nói đó khá giống giọng nói của bố tôi
thưở trước, nhất là khi gọi tên tôi “Ngụy”, âm trong cổ họng rất nặng. Là
một người Thượng Hải điển hình, quả thực bố tôi không thích ăn cay.
Nhớ tới đây, tôi không ngừng tự hỏi: “Nếu âm thanh đó thực sự là của bố,
nếu linh hồn của bố thực sự gửi vào con chó bí ẩn này, vậy, lẽ nào mày
không thấy may mắn hay sao?”
Đột nhiên tôi rơi nước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.