GIA ĐÌNH NGỌT NGÀO CỦA TÔI - Trang 7

Vệ Tuệ

Gia đình ngọt ngào của tôi

Dịch giả: Nguyễn Lệ Chi

Chương 2

Giày vò.

Sau khi Triết đột ngột bỏ đi, tâm trạng tôi như rơi xuống vực thẳm. Ngắm
nhìn tứ phía, bầu trời xám xịt, ánh nắng như bị nhiễm độc. Gương mặt tôi
trong gương như đám tro xám sau khi bị thiêu, có thể bị gió thổi tung đi bất
cứ lúc nào.

Đây không phải lần đầu tiên trái tim tôi tan vỡ trong cuộc đời hai mươi chín
năm. Mười mấy năm trước, bố tôi chết thảm trong một vụ tai nạn xe hơi
như ác mộng.
Một năm sau, bà mẹ quả phụ đã rời bỏ tôi không thương tiếc, lấy chồng, tới
một mảnh đất quanh năm yên tĩnh và không có bóng người nước Áo.

Những lúc đó, và việc Triết đột ngột bỏ đi lúc này đều khắc lên tim tôi một
nỗi khiếp sợ quen thuộc, cùng với một tia phẫn nộ và mê man yếu ớt.

Vào khoảnh khắc sự cố xảy ra, bóng đen ập xuống, tôi luôn bị tổn thương
như Ruồi Trâu, bị gánh nặng vô hình đè lên, không tài nào cựa quậy nổi,
đành an ủi mình bằng sự tê liệt tạm thời trong thời gian chậm rãi trôi.

Tôi không chỉ một lần nhắm nghiền mắt tự hỏi:
" Nếu cuộc sống là một trò đánh đố mà chúng ta phải mất cả cuộc đời để lý
giải nó, nếu trên đường chúng ta chỉ có cách trải qua vô số những bất hạnh
và tổn thương mới có đủ tư cách bước tiếp, nếu có lúc chúng ta quá yếu
đuối, quá sợ hãi và rút cuộc không thể bước tiếp được, hoặc giả nếu cuối
cùng chúng ta có thể bước tiếp những thương tích đầy mình và kiệt sức, vậy
thì, rốt cuộc thế giới này có hài kịch nhân loại thực sự hay không, rốt cuộc
chúng ta một ngày nào đó có thể phát hiện thấy thân mình nhẹ bẫng như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.