GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 108

Khẩu khí đe dọa của đối phương chính là điều mà Hòa Tuyết mong

chờ.

“Có bản lĩnh thì bóp chết tôi đi. Nếu không dám thì anh không phải

đàn ông!”

Hàn Duệ mỉm cười với cô, nụ cười suýt làm cô chói mắt. Thế nhưng

anh vẫn giữ giọng nói lạnh băng: “Thế thì đúng là tôi vẫn nên đàn ông hơn
nữa mới được!”.

Dứt lời, Hàn Duệ duỗi tay về phía Hòa Tuyết.

Hòa Tuyết mắt nhắm mắt mở chấp nhận, trong lòng thầm nghĩ kiếp

sau đầu thai nhất định phải cầu xin ông trời tốt với mình hơn. Tuy nhiên, cô
đợi rất lâu mà vẫn không thấy có cảm giác nghẹn thở, mà lại thấy cổ tay nơi
cắm kim truyền dịch đau nhức. Hòa Tuyết mở mắt ra, thấy Hàn Duệ đang
dùng ngón cái và ngón trỏ bóp mạnh vào giữa ống truyền dịch, khí lạnh
theo vào, máu ở mu bàn tay cô chảy ra. Cánh tay không ngừng tê dại. Cô
thà bị anh ta bóp cổ chết ngay lập tức còn hơn là cái cảm giác sống không
nổi chết không xong thế này.

Hòa Tuyết vùng vẫy ngồi dậy, gạt tay Hàn Duệ ra, nhưng anh ta vẫn

không nhúc nhích.

“Thần kinh! Anh điên rồi! Bà nó! Tôi nhất định không để yên cho

anh!”

Hàn Duệ nghe xong cười đến ngoác miệng. Rõ ràng anh ta cười,

nhưng Hòa Tuyết lại cảm thấy lạnh sống lưng.

“Thế không phải cô muốn chết à? Không để yên cho tôi á? Thế phải

đợi đến kiếp sau rồi nhỉ!”

Mặc dù không đến mức đứng giữa ranh giới sống chết nhưng nhìn

dòng máu đỏ tươi chảy ra khỏi cơ thể mình, tựa như một đi không trở lại,
Hòa Tuyết mới hiểu được thế nào là chết.

Chết, là rời xa mãi mãi, vĩnh viễn không trở về.

Nước mắt dồn nén rất lâu cuối cùng đã vỡ òa. Cô vừa khóc vừa mắng

chửi Hàn Duệ.

“Đồ khốn nạn nhà anh thì biết cái quái gì! Anh có hiểu cái cảm giác

chỉ trong một đêm đã mất đi toàn bộ người thân không? Hiểu thế nào là tan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.