GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 112

chém thớt mắng Hàn Duệ: “Tại anh! Mỗi lần gặp anh tôi đều xui xẻo”.

Hàn Duệ không tìm nữa, ngồi thẳng dậy liếc nhìn Hòa Tuyết: “Đây

cũng là điều tôi muốn nói với cô”.

“Hàn Duệ, tôi căm ghét anh.”

Người đàn ông nọ quay đầu nhìn phía trước, khởi động xe, sau đó

mới lên tiếng: “Chắc chắn rồi, tôi cũng không mấy thích cô”.

Dưới sự đe dọa và dụ dỗ của Nguyễn Ân, Cố Tây Lương đã đi cửa

sau để xin nghỉ việc tạm thời và giữ chỗ làm giúp Hòa Tuyết.

Sau đó, Hòa Tuyết chạy trốn trong tâm trạng nặng nề, không chuyện

trò với bất cứ ai, cho toàn bộ người giúp việc trong nhà nghỉ làm, mang
theo số tài sản đủ để cô ấy ăn ngon mặc đẹp suốt hai mươi năm sau rồi bốc
hơi không dấu tích. Nguyễn Ân cũng hiểu lúc này Hòa Tuyết muốn đi đâu
đó cho tâm trạng thoải mái nên không hỏi rõ hành tung của cô ấy, mỗi ngày
chỉ gửi một tin nhắn, có khi là thông báo về tình hình thời tiết Đài Bắc, có
khi là một mẩu chuyện cười, lại có khi kể vài chuyện cãi nhau vụn vặt giữa
mình và Cố Tây Lương. Mặc dù không nhận được hồi âm từ Hòa Tuyết,
nhưng Nguyễn Ân biết chắc chắn cô ấy đọc được.

Hôm nay là cuối tuần, khí trời quang đãng, Cố Tây Lương sẽ tham gia

một buổi đấu giá từ thiện vào khoảng một giờ chiều.

Vì phải thông đêm để đọc báo cáo tài vụ, Cố Tây Lương từ phòng

làm việc trở lại phòng ngủ đã là năm giờ sáng. Sợ đánh thức Nguyễn Ân,
anh nhón chân nhẹ nhàng đi đến bên giường, nằm gọn về một bên. Có lẽ
cảm giác được sự tồn tại của anh ở bên cạnh, Nguyễn Ân trở mình, chân
phải gác nhẹ lên đùi anh. Thực ra, dáng ngủ của cô, đúng là không được tốt
lắm.

Cố Tây Lương bất đắc dĩ cười thầm, hai tay ôm lấy eo cô tạo thành

một vòng tròn, sau đó cứ thế nặng nề đi vào giấc ngủ.

Đồng hồ báo thức đã vang lên ba lần, Cố Tây Lương hoàn toàn không

nghe thấy, lần thứ tư, anh mới khó chịu vươn tay ra tắt, sau đó lại lần mò
gối của người bên cạnh nhưng chỉ thấy một khoảng trống. Không có gì để
ôm, anh tiếp tục một mình ngủ say. Cuối cùng vẫn là Nguyễn Ân sống chết
gọi dậy, Cố Tây Lương mới tỉnh. Cô túm lấy cánh tay anh mà lắc.

“Mười hai giờ rồi, ăn trưa xong anh còn phải đi đến buổi đấu giá nữa

đấy! Dậy đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.