Khi ấy Lục Thành vừa mới vào phòng làm việc của Cố Tây Lương để
nộp báo cáo xu thế giá cả thị trường, thấy cuộc gọi của Nguyễn Ân, trong
lòng đã thầm đoán được bảy tám phần. Anh hỏi người đàn ông đang ngồi
trên ghế tựa trong bộ dạng hồn vía trên mây.
“Thiếu gia!”
Cố Tây Lương nhìn về phía tòa cao ốc bên ngoài cửa sổ, rất lâu sau
đó mới quay đầu ra hiệu cho Lục Thành nghe điện.
“Bảo với cô ấy tối nay tôi về nhà.”
Sau đó, dường như nhớ ra cái gì, anh bổ sung: “Tìm hiểu một người
tên là Lưu Lâm, bạn học đại học trước đây của tôi”.
Nghe Lục Thành nói chừng sáu giờ tối nay Cố Tây Lương về Đài
Bắc, Nguyễn Ân không kiềm chế được nỗi vui sướng lăn lộn trên giường
khua chân múa tay. Lát sau bình ổn lại tâm trạng, cô gọi điện cho Hòa
Tuyết.
“Gần đây có bộ phim nào hay?”
“Nguyễn cô nương, giọng cô nghe chừng rất phấn khích. Phim à? Tớ
nhớ cậu mới vừa xuất viện, ngoan ngoãn ngồi nhà nghỉ ngơi cho tớ nhờ!”
“Khỏe rồi, khỏe rồi, mọi người làm quá lên. Là thế này, trước đây,
ừm, tớ và Tây Lương có chút xíu hiểu lầm, hôm nay anh ấy đi công tác về,
tớ muốn mời anh ấy đi xem phim để tạ lỗi...”
Hòa Tuyết nghe xong trợn trừng mắt, hiểu lầm? Hiểu lầm nên không
thể đợi anh ta chủ động? Tình cảm của Nguyễn Ân dành cho Cố Tây Lương
càng ngày càng sâu nặng, Hòa Tuyết rất sợ có một ngày cô ấy sẽ thương
tích đầy mình.
“Nguyễn Nguyễn, trên đời này cái gì cũng có thể thay đổi, duy nhất
có một thứ không được thay đổi, chính là đối xử tốt với bản thân mình.”
Nguyễn Ân biết Hòa Tuyết thật sự lo lắng cho mình, liền vội đáp ứng:
“Tớ biết rồi, chẳng phải vẫn còn cậu đấy ư?”.
Sau đó Hòa Tuyết dặn cô ở nhà nghỉ ngơi, không được ra khỏi nhà,
đợi Hòa Tuyết đi mua vé xem phim rồi sẽ mang đến tận cửa.
Lồng ngực Nguyễn Ân tựa như được rót vào một ly nước ấm.