GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 167

Lương tựa như bị tắc nghẽn thứ gì, qua rất lâu mới thốt lên một câu giống
như câu hỏi, lại không phải câu hỏi.

“Vì sao?”

Anh cũng không biết mình hỏi vì sao cái gì nữa. Anh rất muốn an ủi

Nguyễn Ân, giống như trước đây mỗi lần cô bị thương, anh đều cẩn thận
bôi thuốc cho cô.

Thế nhưng lúc này, xin lỗi em, anh thật sự làm không được.

Chưa bao giờ anh cảm thấy mình kiệt sức như lúc này, chưa bao giờ

phải dằn vặt như lúc này.

Nguyễn Ân dường như hiểu câu hỏi này của anh. Thế nên, cô thành

thật trả lời.

“Vì em yêu anh”.

“... Em tin anh...”

“... Em cần anh...”

“... Em quan tâm anh...”

“... Vì em đã hứa, chỉ cần anh chưa yêu cầu, em tuyệt đối sẽ không tự

ý rời bỏ anh...”

Cô cảm giác eo mình bị vòng tay ai đó ôm thật chặt, khuôn mặt anh

dán vào thắt lưng cô, không nói gì nữa.

Từ khi còn nhỏ, Cố Tây Lương đã được ông ngoại dạy rằng, bất kể là

tình cảm hay sự nghiệp, tất cả các khoản nợ đều sẽ có ngày phải trả. Nhưng
lúc này, anh phát hiện ra, mình thật sự không thể trả hết cho Nguyễn Ân,
không đáp lại được sự tín nhiệm của cô, không đáp lại được tình cảm sâu
đậm của cô. Anh cũng rất sợ mình sẽ giống ông ngoại, trong lúc nỗ lực trả
nợ thì đối phương đã không còn cơ hội để cảm nhận được nữa. Huống chi,
anh lấy cái gì để trả cô đây?

Trừ khi, tất cả hóa tro bụi.

Nguyễn Ân có cảm giác vòng tay Cố Tây Lương càng lúc càng chặt,

cô cũng dang tay ra ôm lấy anh, đụng phải vết thương cũng mặc kệ. Lúc
này, cô chỉ có thể cảm nhận được sự luyến tiếc của anh, sự hối hận của anh.
Bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu buồn khổ trước kia đều dần dần tan biến, mất
hút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.