GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 215

Anh không ngừng tự nhủ bản thân, mặc kệ là ân oán hay duyên phận,

đời này hay kiếp trước, nhất định phải có em ở bên cạnh.

Nhưng khi anh dâng cả trái tim mình cho em, em lại vứt bỏ không

thương tiếc…

Cố Nhậm không lên tiếng, Nguyễn Ân cũng bất động. Hai người duy

trì sự bế tắc này rất lâu.

Cuối cùng, Cố Nhậm vẫn là kẻ đầu tiên tước vũ khi xin hàng. Anh ôm

lấy eo người con gái sắp rời đi, khẩu khí đột nhiên mềm nhũn mang theo sự
cần khẩn và bất đắc dĩ.

“Nguyễn Nguyễn, anh không nên hung dữ với em, anh sai rồi, em

đừng như vậy nữa!”

“Anh chỉ muốn tốt cho em, có lẽ anh đã dùng sai cách, có lẽ em

không thích như vậy. Anh hứa, anh sẽ sửa, cho anh thêm cơ hội, được
không? Đừng vội vàng phán anh tội chết, được không?”

Một người đàn ông như Cố Nhậm lúc này lại hệt một đứa trẻ, làm

nũng, cầu xin thứ lỗi, Nguyễn Ân đột nhiên nghĩ, có phải trước mặt Cố Tây
Lương mình cũng như vậy, mình cũng chịu cúi đầu nỉ non như vậy?

Nước mắt cô rốt cuộc rơi xuống, nóng hổi trên bàn tay Cố Nhậm.

Từ sau khi mất đi tiếng nói, Nguyễn Ân cảm thấy mình dần trở nên

lãnh đạm. Nếu không, vì sao cô lại hết lần này đến lần khác nhẫn tâm phụ
lòng người đàn ông này? Nhẫn tâm làm ngơ không thấy sự chân thành của
anh? Thế nhưng, câu nói vừa rồi của Cố Nhậm đã khơi dậy sự mềm yếu
vốn có nơi đáy lòng cô, gạt đi lớp ngụy trang bên ngoài của cô.

Tình yêu của em, em nghĩ, em thật sự mệt mỏi rồi.

Thứ em cần bây giờ là thật nhiều yêu thương và sự an toàn, là dũng

khí để có thể quay đầu nhìn lại những đau thương đã qua, là một trái tim
bình thường như vốn có.

Quá khứ vô vàn những điều hơn thua được mất kia, xin hãy để em

từng chút, từng chút một quên đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.