GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 279

Bị hành động quan tâm và bảo vệ của Cố Tây Lương làm cho rối

lòng, Nguyễn Ân trằn trọc đến nửa đêm vẫn không ngủ được. Nghe ngóng
âm thanh phòng sát vách, xác định anh đã ngủ, cô mới ra khỏi phòng,
xuống tầng pha một tách cà phê rồi ngồi trên sofa mềm mại, bên cạnh là
chiếc di động kiểu gập mà chiều nay Cố Tây Lương đưa cô đi mua. Nguyễn
Ân mở thư mục ảnh ra xem, bên trong chỉ có một bức ảnh, lúc đó cô lấy cớ
thử camera của điện thoại, bắt Cố Tây Lương chụp một kiểu, nói mãi anh
mới chịu gượng gạo cười một cái.

Quả nhiên là một người đàn ông không biết phong tình, haizzz, nhưng

biết làm sao đây, cô rất thích!

Nhấp một ngụm cà phê, Nguyễn Ân còn đang đắm chìm trong suy

nghĩ thì có tin nhắn đến. Cô thoát ra khỏi thư mục ảnh, là tin nhắn của Hòa
Tuyết, không hiểu sao giờ này đối phương còn chưa ngủ, mở ra thấy một
dòng nội dung ngắn gọn: “Đúng là đau đến tận tim gan….”

Nguyễn Ân lập tức nhớ tới ngày mình và Cố Tây Lương kết hôn, đêm

động phòng triền miên gượng gạo, sau đó Hòa Tuyết tò mò hỏi cô có cảm
giác gì. Phản ứng đầu tiên của cô chính là bốn chữ “đau tận tim gan”. Ngụm
cà phê trong miệng Nguyễn Ân ứ tại cuống họng, nuốt không được mà nhổ
ra cũng không xong, cuối cùng sặc sụa ho liên hồi.

Cố Tây Lương lúc này vẫn chưa ngủ, anh đang nghiên cứu giá giao

dịch thị trường, lúc mở cửa sang phòng làm việc tìm tài liệu thì nghe thấy
tiếng ho khan. Anh thong thả bước xuống tầng dưới, đập vào mắt chính là
hình ảnh Nguyễn Ân tay cầm di động, tay xoa ngực, có lẽ đã uống khá
nhiều nước nên mới sặc lâu như thế, mặt cô đỏ bừng. Tưởng cô nhận được
tin nhắn quấy rầy, Cố Tây Lương bèn đi tới giật lấy điện thoại xem. Nguyễn
Ân đứng dậy muốn cướp lại nhưng anh lập tức xoay người đi, không cho cô
cơ hội.

Ánh mắt Cố Tây Lương dừng lại trên màn hình hiển thị tin nhắn, sau

đó anh nghiêng mặt liếc nhìn Nguyễn Ân. Lúc đầu còn không rõ lắm câu
này của Hòa Tuyết có ý tứ gì nhưng thấy hai gò má đỏ ửng của Nguyễn Ân,
Cố Tây Lương lập tức hiểu ra, thoáng cảm thấy gượng gạo.

“Cuồng nhìn lén!”

Phớt lờ sự khiêu khích giấu đầu hở đuôi của Nguyễn Ân, Cố Tây

Lương “khụ” một tiếng rồi trả lại di động cho cô, nói: “Ngủ sớm đi!” rồi
quay lưng bỏ lên gác. Nguyễn Ân vội vàng xóa tin nhắn kia đi, màn hình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.