GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 29

Tây Lương không tránh được nhíu mày. Anh không thích ăn trứng gà, kể cả
bánh ngọt cũng không thích, thói quen này giống Diệc Thư.

Lại rơi vào hồi ức.

Nguyễn Ân vẫn chưa nhận thấy anh có điều gì khác lạ, chỉ kéo anh

ngồi xuống nhưng Cố Tây Lương không mở miệng.

“Em ăn đi, anh không thích trứng gà.”

Nguyễn Ân dường như đã biết điều này từ lâu.

“Em biết, nhưng lòng trắng trứng gà có nhiều dưỡng chất, anh nên tập

ăn dần cho quen. Thử chút đi, em cho cả hành hoa vào đấy, thơm lắm.”

Cố Tây Lương nhìn chiếc đĩa trước mặt, nghe cô nói vậy đành ăn một

miếng, ừm, mùi vị tạm được.

Chuông cửa reo, Cố Tây Lương lên gác thay quần áo chuẩn bị đi làm.

Nguyễn Ân ra mở cửa, mỗi ngày vào giờ này đều có người đến đưa báo. Cố
Tây Lương vừa xuống dưới thì nhìn thấy cô đang ở trong bếp thu dọn bát
đĩa, tờ báo trên bàn đã bị lật sang trang thứ hai, tiêu đề to đùng lộ rõ trước
mắt:

Chủ tịch Cố Thị, hoa cắm trong nhà không thơm bằng hoa dại.

Nguyễn Ân từ trong bếp đi ra, suýt nữa đụng phải Cố Tây Lương

đứng ngoài cửa, giật nảy mình.

Cô nói: “Sao anh vẫn chưa đi làm?”.

Cố Tây Lương lại hỏi: “Sao em không hỏi?”.

Thấy Cố Tây Lương liếc mắt sang tờ báo trên bàn, Nguyễn Ân liền

mở ra xem.

“Giờ trên bức ảnh là tám giờ hai mươi phút, anh chín giờ đã về tới

nhà. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra thì em phải bội phục tốc độ của anh!”

Cố Tây Lương im lặng.

“Với cả, trong ảnh, vẻ mặt anh cau có khó chịu thế kia, chắc không

phải là đang định nắm lấy tay cô gái ấy, mà là muốn kéo tay cô ta ra, đúng
không? Mỗi lần không thích bị người khác đụng chạm, anh đều tỏ ra như
thế.”

“…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.