GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 290

cô, khóe miệng khẽ cong lên.

“Bà xã, em nhẫn tâm để anh một mình vác hết đống đồ thế này à?

Hả?”

Sấm sét ở đâu kéo đến khiến Nguyễn Ân không biết phải làm sao.

Anh ấy vừa gọi mình là gì? Bà xã?... Mặc dù đây là sự thật, nhưng từ trước
tới giờ, quan hệ giữa hai người lại giống như một đôi tình nhân vừa cãi vã
xong nhiều hơn.

Thông minh như Cố Tây Lương, làm sao không biết được cảm nhận

của Nguyễn Ân lúc này ra sao. Chỉ có điều, nếu anh phải bộc lộ tình cảm
của mình, e rằng, chẳng những chính anh cảm thấy gượng gạo mà còn khiến
cô hoảng sợ ấy chứ! Thế nên, ngẫm nghĩ rất lâu mới tìm được một cách
thức vụng về này, giả vờ trêu ghẹo cô để thể hiện nỗi lòng của mình.

Không biết có phải do ánh đèn trong hầm để xe hay không, Nguyễn

Ân cảm thấy gương mặt người đàn ông đối diện có chút hồng hồng. Cô
không phản bác, chỉ lặng lẽ hít sâu một hơi, ngăn chặn nỗi xúc động và
niềm hạnh phúc sắp phun trào, sau đó nhận lấy cái túi nhỏ, mặt trên có in
hình nhân vật hoạt hình rất đáng yêu, đây là logo của siêu thị. Trong lúc hai
bàn tay chạm nhau, ngón áp út của Cố Tây Lương ấn mạnh lên ngón út của
Nguyễn Ân. Cô cúi đầu, không giãy giụa.

Hai người sóng vai tiếp tục đi về phía trước, trong những bước chân

thong thả là sự ấm áp đã xa cách từ lâu.

Một chiếc Beetle đột nhiên phóng qua người họ với vận tốc cực

nhanh, gần ra đến cửa thì gặp một chiếc xe khác đi vào, chiếc Beetle lanh lẹ
rẽ sang một bên mà chạy ra ngoài, lập tức mất hút giữa lòng đường đông
đúc. Cố Tây Lương nhận ra rõ ràng, người ngồi bên trong chính là Ninh
Lam Nhân. Điều này không đáng ngạc nhiên, anh chỉ lấy làm lạ rằng, kỹ
thuật lái xe của cô ta điêu luyện như thế, chắc chắn không thể tập trong một
tháng mà thành. Nếu cô ta thực sự giỏi như thế thì vì sao còn xuất hiện ở
trường dạy lái xe, vì sao cố chạy xe về hướng Nguyễn Ân? Hơn nữa hôm
nay chạm mặt cô ta ở đây, Cố Tây Lương hoàn toàn không cho rằng chỉ là
sự trùng hợp. Mà đã không phải trùng hợp thì nhất định là cố ý. Rốt cuộc cô
ta muốn làm gì? Nhớ đến cuộc đụng độ nguy hiểm lần trước ở đường tập
lái, Cố Tây Lương càng siết chặt tay Nguyễn Ân, đôi mắt anh dần dần tối
sầm lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.