GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 369

Biết không né tránh được, Cố Tây Lương nghiêng đầu qua một bên,

nhìn về một điểm nào đó vô định ngoài cửa sổ hòng che giấu nỗi lòng hiện
lên trong ánh mắt.

“Chẳng phải là muốn thấy em… ghen ư?”

Hôm nay chắc chắn là ngày xui xẻo nhất, mất mặt nhất trong đời Cố

Tây Lương.

Ghen?

Được rồi, Nguyễn Ân thừa nhận, anh đã khiến cô ghen thành công!

Nhưng chẳng bao giờ cô dám nghĩ tới, người như anh mà cũng có lúc

chơi cái trò này. Đây chẳng phải là đặc quyền của phụ nữ hay sao?

Nguyễn Ân thở phào, nhưng vẫn không đè nén được sự kinh ngạc

trong lòng. Cô khẽ kéo vòng tay anh ra, mở to mắt nhìn người đàn ông với
khuôn mặt còn bầm tím này, rất lâu mới thốt lên.

“Cố Tây Lương, sao anh lại… trẻ con như thế?”

Nghe vậy, Cố Tây Lương mới quay đầu lại, chút ít xấu hổ hoàn toàn

tan biến, sắc mặt cũng đã khôi phục vẻ bình thường.

“Anh cần phải nỗ lực tỏ ra trưởng thành hơn sao? Hử?”

Anh cố tình kéo dài giọng, trầm bổng, du dương. Nguyễn Ân nghe mà

tê dại da đầu, cô vội vàng đứng dậy, chạy ra khỏi phòng.

Người đàn ông nằm trên giường nhìn theo bộ dạng cuống quít của cô,

khẽ mỉm cười.

Thực ra, tình yêu giống như một hòn đá, không thể chọn được hòn đá

đẹp nhất, mà chỉ có thể chọn được hòn đá thích hợp nhất với mình. Nhưng
nếu không thử, làm sao biết được ai mới là người hợp với mình? Nói cho
cùng, để hai người chung sống hòa hợp với nhau, ngoài tình yêu, còn cần cả
trách nhiệm, sự bao dung, quan trọng hơn là biết cách cho và nhận.

Sắp hửng đông, Nguyễn Ân xuống tầng lấy thuốc, lúc chuẩn bị lên

gác, chợt nghĩ tới điều gì, cô quay ra phòng khách và mở laptop. Ngồi cười
ngây ngốc hồi lâu, cô mới gõ xuống câu cuối cùng cho cuốn tiểu thuyết của
mình.

Em thường nghe người ta nói, khi còn trẻ gặp được người yêu

thương, sẽ vô tư mà nói thật lớn. Nếu như cuộc đời này chỉ có thể hết lòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.