GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 74

Đương nhiên là anh đoán đúng. Nguyễn Ân ngượng ngùng đến mức

nằm trên giường không biết phải làm sao để ngồi dậy, nhất thời quá đà, cộc
đầu một cái. Cố Tây Lương bên kia nghe thấy một tiếng động vang lên rồi
lại im bặt.

“Nguyễn Nguyễn?”

Không ai trả lời.

“Nguyễn Ân!”

Vẫn không ai đáp.

Dường như có người vừa nhéo vào trái tim Cố Tây Lương, suýt nữa

anh gọi điện bảo Lục Thành mua vé máy bay trở về ngay lập tức. Rốt cuộc
thì đầu dây bên kia cũng có âm thanh.

“Cố Tây Lương, đau quá!”

Lúc này anh mới yên tâm.

“Đáng đời! Chẳng bao giờ cẩn thận gì cả.”

“Vậy anh cũng nên an ủi em mới đúng chứ, sưng to đùng rồi đây này!

Cực kỳ to!”

“Khoa trương!”

Nguyễn Ân vờ giận dỗi.

Nhớ tới câu nói mở đầu của cô, Cố Tây Lương liền hỏi xảy ra chuyện

gì, Nguyễn Ân kể lại từ đầu tới cuối sự việc ở sân bay. Đợi cô kể xong
mười giây, Cố Tây Lương mới lên tiếng: “Bảo sao điện thoại em bận nãy
giờ. Mai đến trung tâm thuê người giúp việc đi, em ở nhà một mình anh
cũng không yên tâm”.

Nguyễn Ân xúc động lắc đầu, sau đó mới chợt nhớ ra anh không

trông thấy mình, vội nói: “Không cần đâu, anh không thích có người lạ
trong nhà cơ mà, hơn nữa em cũng không thích, cứ như chim hoàng yến bị
nhốt trong khuê phòng không bằng”.

Dứt lời, Nguyễn Ân cũng phải bật cười vì câu nói của mình.

Sau đó, vì chênh lệch giờ giấc nên Cố Tây Lương buồn ngủ, Nguyễn

Ân căn dặn anh vài câu rồi cúp máy. Thế nhưng tâm trạng cô rất lâu vẫn
không bình ổn lại được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.