chỉ là giả bộ và rằng sự thật họ ghét nhau kinh khủng. Một số bài báo đã đăng
tải những vụ cãi vã nảy lửa của họ trong tiệc cocktail. Dư luận bị chia rẽ. Với
một số người, Gordon và Ransome là hai kẻ hay pha trò đem chính họ ra mua
vui khiến báo chí mất uy tín; với những người khác, họ đang cố gắng nói dối
để bảo vệ lợi ích của mình. Còn với Twist, ông có quan niệm rằng nếu một
trong hai người ấy tìm cách áp dụng nghệ thuật của mình vào đời thực thì đó
sẽ là một đối thủ ghê gớm.
“Tiến sĩ Twist và tôi,” Hurst tuyên bố, giấu đi ánh mắt thăm dò đằng sau
làn khói thuốc, “từng gặp ông Gordon một hai lần tại tiệc chiêu đãi. Ông ấy
tuyển dụng anh trong mảng nào vậy, anh Moore?”
“Tôi là thư ký riêng và thỉnh thoảng làm lái xe cho ông ấy. Nhưng tôi còn
có những nhiệm vụ khác, như trông nom bộ sưu tập vũ khí của ông chẳng
hạn, đây cũng là vấn đề không nhỏ chút nào. Tôi phục vụ ông ấy được hai
năm rồi, ngay sau khi bà Miller mất.”
Twist nghĩ mình phát hiện được một thoáng thay đổi trong ngữ điệu ở câu
cuối cùng, nhưng không nói gì cả. Cũng như Hurst, ông biết rõ kết cục buồn
thảm của bà vợ Gordon, kết hôn được ba năm thì qua đời vì chết đuối.
“Anh là nhân viên duy nhất của ông ấy à?” Hurst hỏi.
“Không, nhưng tôi là người duy nhất sống trong cùng một mái nhà. Có
một phụ nữ dọn vệ sinh đến làm bốn lần một tuần và một đầu bếp chỉ đến vào
buổi sáng.”
“Vậy anh nghi ngờ một tội ác đang được lên kế hoạch,” Hurst chậm rãi
tiếp tục, như thể nhấm nháp từng âm tiết. “Chắc chắn anh không có ý định
thử thuyết phục chúng tôi rằng chính ông Gordon đang lên kế hoạch việc đó
chứ?”
Moore nhìn thẳng vào mắt viên thanh tra, nhưng gương mặt anh tái nhợt
đi.
“Chính xác lại là như vậy.”
Sự im lặng sau câu nói đó càng rõ rệt bởi tiếng ồn của phương tiện giao
thông trên phố.
“Chính xác là như vậy,” viên thanh tra lặp lại. “Tôi muốn biết làm sao anh
đoán chắc được về một vụ án mạng ở thì tương lai.”
Peter Moore gật đầu vẻ suy tư và rút ra một bao thuốc lá.
“Tốt nhất là kể từ đầu,” anh ta nói. “Nhưng một lần nữa tôi phải đề nghị