GIẢ THUYẾT THỨ 7 - Trang 50

có lẽ còn chu đáo hơn cả cha đẻ.

Cô theo mẹ tới Anh lúc bà ly thân với Forrest, nhưng hai năm sau, khi bà

tái hôn thì cô quay lại Hoa Kỳ để theo đuổi việc học hành, nếu tôi không
nhầm. Cho nên, cô không có mặt ở đây vào thời điếm xảy ra thảm kịch và chỉ
mới trở về vào dầu năm tiếp theo: tức là năm ngoái đây.

Vì tôi chỉ biết cô ấy kế từ thời điếm đó nên không dám nói liệu tất cả

những biến động này và cái chết của người mẹ có phải nguyên nhân cho vẻ
buồn rầu của cô ấy không. Tôi khá chắc chắn rằng cô không phải là người
đáng thương: hầu hết các thiếu nữ cùng tuổi đều sẽ vui mừng nếu được đổi
chỗ cho cô ấy. Cô rất xinh đẹp và cha dượng thì quan tâm hết mực. Nếu các
ông có thể tượng tượng ra một nàng búp bê sống với làn da trắng bóc, mái tóc
đen dài buông xuống vai và đôi môi đỏ tự nhiên, thì đó chính là Sheila, vừa
bước sang tuổi hai mươi. Tuy nhiên, ở cô vẫn phảng phất nét buồn. Đôi mắt
đen luôn sáng ngời nhưng có cảm giác chỉ là giả tạo, như thể cô chẳng thực
lòng quan tâm đến điều gì. Không hẳn là buồn, cũng không thể coi là hạnh
phúc, cô khá kiệm lời, chí ít là khi ở nhà. Cô hiếm khi ra ngoài, nếu có thì
thường chỉ vào các buổi tối. Rõ ràng tôi chẳng có tư cách gì mà nhận xét
nhưng, mặc dù bị đánh giá là hơi giống một bạo chúa, ông Gordon vẫn rất
nhân hậu với cô.

Thực tế, thái độ của cô đã thay đổi trong vài tuần qua bởi sắp công bố đính

hôn với Donald Ransome. Tôi không chắc chắn về những cảm xúc của ông
chủ trước chuyện này. Không hiểu vì lý do gì, ông ấy có vẻ đau khổ. Người ta
sẽ cho rằng ông phải hân hoan khi ‘Sheila bé bỏng’ của mình không kết hôn
với một kẻ xa lạ, nhưng có gì đó đang gặm nhấm ông. Mặc dù không hề phản
đối, nhưng thái độ của ông khá trầm lặng. Có lẽ do sự khác biệt tuổi tác giữa
Ransome và cô ấy.

Mà thôi, trong lúc tôi nấp ở tủ thì cô Sheila đi dọc hành lang và lên gác.

Tôi muốn nói rõ rằng không có gì bất ổn với việc cô ấy sử dụng cửa phục vụ
cả. Tất cả chúng tôi đều sử dụng khi đi vào từ phố Cromwell bởi như thế
nhanh hơn hẳn là vòng qua đằng trước. Bữa trưa, cô Sheila đã nói sẽ ra ngoài
vào buổi chiều, khiến tôi nghĩ cô chỉ định ghé về phòng và sẽ mau chóng trở
xuống. Vì thế, tôi không dám quay lại chỗ lỗ khóa cửa nữa. Tôi vẫn nghe
được tiếng nói nhưng không rõ từng lời. Tuy nhiên, cuộc trò chuyện đến lúc
này có vẻ không còn gay gắt. Năm phút sau, tiếng bước chân trên cầu thang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.