GIẢ THUYẾT THỨ 7 - Trang 6

thêm nhân vật khác đã đến từ trước. Watkins chưa xác định được nhân dạng
của kẻ thứ hai, nhưng thoáng thấy thứ gì đó rất giống áo choàng.

Diễn biến tiếp theo khá nhanh. Nhân vật kia, có lẽ bị đánh động bởi tiếng

chân bước của viên cảnh sát, quay phắt lại đối diện với ông và, lộ rõ vè ngạc
nhiên, nó vọt nhanh vào ngõ hẹp.

Trong những tình huống bình thường, viên cảnh sát sẽ lập tức bám theo.

Nhưng những gì ông vừa thấy - và đặc biệt là vào thời điểm đó - lạ lùng đến
mức phải mất vài phút quý giá tâm trí ông mới phục hồi được. Nhưng các
giác quan thì không hề phản bội ông và hình ảnh dị thường kia vẫn rõ rệt
trong tâm trí: áo choàng dài đến mắt cá chân, đôi tay đeo găng, chiếc mũ rộng
vành, và thay vì khuôn mặt, lại chình ình một chiếc mặt nạ trắng ởn mà ở
chính giữa là cái mũi dài ít nhất cũng hơn ba mươi phân. Mặc dù chưa bao
giờ nhìn thấy hình ảnh ấy bằng xương bằng thịt, nhưng ông đã xem đủ minh
họa để hiểu ra: Ông vừa nhìn thấy một bác sĩ dịch hạch.

Một bác sĩ dịch hạch.
Đã từng có dịch hạch ở Luân Đôn.
Những câu chuyện về bệnh dịch khủng khiếp vụt qua tâm trí ông: Người

chết nhiều như ruồi trên đường phố, quằn quại trong đau đớn, thân thể đầy
mụn mủ, mí mắt thâm đen, gương mặt teo tóp. Xác chất đống lên xe đẩy, rồi
trút xuống hào sâu bên ngoài thành phố, nơi một sự hoảng loạn không tên
ngự trị, nơi gần như không thể trốn chạy, và nơi người sống trong những ngôi
nhà bị nhiễm bệnh chết vì đói hơn là vì dịch hạch.

Viên cảnh sát xua dòng ý nghĩ hắc ám ấy đi và định thần lại. Ba trăm năm

nay không còn dịch hạch ở Luân Đôn, đã có nhiều hiện pháp hiện đại để
kiểm soát nó. Hơn nữa, các bác sĩ không còn lang thang trên đường phố trong
bộ trang phục kỳ dị này nữa. Người ông vừa nhìn thấy hoặc là một người đi
dự tiệc hoặc một dạng tội phạm nào đó đang chuẩn bị ra tay. Không, như thế
thật vô nghĩa. Có nhiều cách kín đáo hơn để che giấu nhân dạng. Vậy thì là gì
chứ?

Ông không cố suy luận nữa và chạy tới đầu ngõ hẻm. Không nhìn thấy

bóng dáng ai trong con ngõ im ắng, tối om này cả. Ông tiến bước, thật chậm,
mắt và tai căng ra cảnh giác. Ánh đèn lờ mờ phía sau những ô cửa sổ buông
rèm. Ông tiến bước, quầng sáng từ chiếc đèn cầm tay lia qua lại cùng nhịp
chân. Không có dấu hiệu nào của tay bác sĩ quái dị hay bất kỳ ai khác, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.