GIẶC BẮC - Trang 160

Hồ phu nhân đỏ mặt mĩm cười cúi đầu làm thinh. Kẻ cầm sổ giang hồ cười
tiếp: - Tiện nội muốn thử món lạ của vùng sơn cước...
Hiểu ý khách lão chưởng quầy nói nhanh: - Tôi sẽ đích thân bảo đầu bếp
nấu cho quí khách mấy món ruột của bổn lầu. Bảo đảm quí khách sẽ vừa
lòng...

Cung kính thi lễ xong lão chưởng quầy quày quả bỏ đi. Hồ phu nhân hỏi
nhỏ: - Tôn ông làm cách nào mà nhân viên của Lạng Giang quán trọng
vọng chúng ta như ông hoàng bà chúa. Hồi nãy nếu tôi không cản thời tên
bồi phòng sẵn sàng làm ngựa cho Phong nhi cỡi...
Kẻ cầm sổ giang hồ cười buông gọn: - Tiền...thưa phu nhân...
- Tiền... Tôn ông làm gì có tiền. Bao nhiêu tiền tôn ông đưa cho tôi giữ hết
rồi...
Gã tửu bảo mang rượu ra. Kẻ cầm sổ giang hồ hỏi:
- Phu nhân dùng chút rượu cho ấm bụng...
Hồ phu nhân gật đầu đón lấy chén rượu đoạn hỏi tiếp:
- Tôi muốn biết làm sao tôn ông có tiền? - Trước khi nhập giang hồ sư phụ
của tại hạ có cho một viên ngọc để dùng trong lúc hữu sự. Tại hạ biết
chúng ta còn phải lưu lại Lạng Giang khá lâu nên mới đi bán viên ngọc để
trả tiền phòng và cho tiền thưởng xong hết rồi. Đó là lý do khiến cho nhân
viên Lạng Giang quán xem chúng ta như ông hoàng bà chúa. Cổ nhân ta
bảo có tiền mua tiên cũng được. Phu nhân ắt biết điều này...

Hồ phu nhân mĩm cười tinh nghịch:
- Chưa chắc. Tôn ông phải thử cho tôi thấy thời tôi mới tin được...
Kẻ cầm sổ giang hồ cười cười nói đùa:
- Có một bà chúa tiên bên cạnh rồi thời tại hạ cần gì phải mua tiên làm chi
nữa...
Hồ phu nhân cười thánh thót. Tiếng cười của nàng ẩn chút thẹn thùng và
sung sướng.
- Tôi không ngờ một kiếm thủ giết người như tôn ông lại nịnh giỏi như
vậy...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.