— Tôi sẽ đọc những sáng tạo bất hủ của Brizac. - chị bình thản đáp, -
bởi vì không có ai trong các vị có thể làm điều đó. Anh thoả mãn chưa?
— Ngày mai tôi có những kế hoạch khác. - Morozov tiếp tục cãi. - Cô
nghĩ, ngoài vụ giết người đã trăm năm cũ này tôi không còn những mối
quan tâm khác ư? Các vị ở kia, ở Petrovca, giới tinh hoa cảnh sát, chọn một
trong số trăm vụ án và đã là gánh nặng, chín mươi chín vụ còn lại thì treo
lên cổ chúng tôi ở địa phương.
— Thôi đi cậu, - Trernưsev nói vẻ dàn hoà, - mỗi khi lãnh đạo lệnh
cho chúng ta làm việc trong nhóm với Naxtia, còn gì cứ phải dứt tóc trên
đầu cơ chứ. Ngừng lại đi.
— Nhưng thực sự là mai tôi không thể.
Morozov rõ ràng bị kích động, và trong thoáng giây nào đó Naxtia
thậm chí cảm thấy thương anh ta. Có thể anh ta còn những cuộc gặp gỡ
quan trọng không thể thay đổi và dựa vào chúng có thể quyết định điều gì
đó trong các công vụ hay thậm chí trong cuộc sống của anh ta nữa.
— Biết làm sao được, - chị thở dài, - anh không thể thì không thể vậy.
Anh sẽ tham gia vào thứ ba, được chứ?
Morozov gật đầu nhẹ nhõm và lập tức vui lên.
— Thế có thể thay vào chỗ lưu trữ, tôi làm việc với anh Trernưsev
được không? - từ nãy đến giờ ngồi im trong ghế bành sát cửa sổ nơi lạnh
khủng khiếp bởi vì luồng không khí băng giá từ dưới bậu cửa sổ liên tục
phun vào, thực tập viên lên tiếng.
— Không, Naxtia cắt ngang một cách dứt khoát. - Anh sẽ chuyên về
lưu trữ.