GIẤC MƠ BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 169

Colobov hạ cửa sổ, chốt khoá và đặt áp vào tấm kính cái bảng thông

báo viết bằng bút dạ: “Nghỉ từ 23 đến 24 giờ”. Đến cái chỗ anh ta được
lệnh đến phải đi xe buýt khoảng mười phút, nhưng giao thông thành phố
ban đêm thường cách quãng lớn, mà Colobov không muốn trễ để khỏi gây
thịnh nộở những kẻ đã có lần đánh giập mặt anh. Tốt nhất trong tình cảnh
này là đến sớm hơn và chờ.

Khoá kiốt xong, anh đi về phía bến xe buýt, nhưng chưa đến nơi, đã

nghe đằng sau một giọng nói khẽ.

— Khá lắm, Colobov, có kỉ luật. Đừng ngoái lại. Cứ đi thẳng, đến lối

đi ngầm.

Colobov lạnh gáy, mồ hôi đổ ra dưới nách. Một thứ cứng thúc vào

lưng anh, ngay giữa hai xương gánh. Anh đi một cách cam chịu về phía lối
qua đường, đi xuống theo các bậc và đi theo đường hầm sang hướng bên
kia xa lộ. Trong đường hầm, như thường xuyên, không có ánh sáng.
Colobov không nghe thấy bước chân phía sau, chỉ tiếng thở đều đều vọng
đến tai anh và lưng luôn luôn cảm thấy có vật gì giống như nòng súng ngắn
áp sát.

Ra khỏi đường hầm lên đường phố, anh nghe thấy một mệnh lệnh:

— Sang trái, rẽ vào góc. Chậm thôi. Và đừng ngoái lại. Bây giờ qua

cổng vòm.

Hai thân hình lực lưỡng đi ngược chiều họ. Không thể trông thấy mặt

trong màn đêm đen đặc, không một cửa sổ nào hướng ra sân có ánh đèn.
Những bóng hình tiến sát.

— Thế nào, Colobov, chúng ta nói chuyện chứ?

— Tôi đã không làm gì cả, - Colobov nói trong tuyệt vọng. - Tôi

không nói gì với ai. Các anh còn cần gì tôi nữa? Tại sao các anh không tin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.