GIẤC MƠ BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 230

— Anh đến tìm chúng tôi? - cô hỏi.

— Nếu đây là gia đình Lusnicov thì vâng. Tôi cần bà Lusnicova.

— Mẹ ơi! - cô gái gọi. - Có người gặp mẹ.

— Thế mà mẹ nghĩ là Denis đến gặp con, một giọng ngực trầm vang

lên. - Đừng giữ khách trên ngưỡng cửa, Nina, con mời vào đây.

Nina mở rộng cửa vào phòng bếp sáng sủa rất lớn đang toả mùi bột

nhào và rau thơm. Ngồi bên bàn là một phụ nữ to béo mắt trong trẻo với
khuôn mặt đẹp đôn hậu, tóc dày quấn quanh đầu và đang đan len. Khi biết
khách từ đâu đến, bà chủ không tỏ vẻ ngạc nhiên lẫn bực bội. Không hiểu
sao Trernưsev có cảm giác rằng dường như từ lâu bà đã chờ, cuối cùng
cũng sẽ có người quan tâm đến những tình huống về cái chết của chồng bà.

Ấn tượng là lạ lùng, và Trernưsev quyết định nhất thiết sẽ kiểm tra nó

vào cuối buổi trò chuyện.

Khi Nina đi dạo cùng chồng chưa cưới (điều Trernưsev không ít ngạc

nhiên: trời lạnh, tuyết ướt, màn đêm. Có lẽ thực sự họ không phải đi dạo
mà đến thăm ai đó trong số bạn bè. Nếu những người bạn này đủ tế nhị, thì
chính họ phải đi chứ không phải cô dâu chú rể). Lusnicova không chờ yêu
cầu lại, đã bắt đầu kể về việc đã xảy ra vào năm 1970. Bà nói không to,
bằng giọng đều đều trầm tĩnh, dường như đọc to lên một cuốn sách quen
thuộc nhưng hoàn toàn không thú vị và đã chán ngấy...

...Lena làm quen với Lusnicov năm 1969, khi anh đến kí túc xá thăm

bạn đồng hương. Họ làm việc tại những nhà máy khác nhau và sống ở hai
đầu khác nhau của Moskva, vì vậy việc gặp nhau là phức tạp và bất tiện:
trong phòng của anh có sáu người sống, chỗ chị - năm người. Không thể
nói rằng Lena rất yêu Lusnicov đến nỗi không thể sống thiếu anh, nhưng dù
sao thì chị vẫn vui mừng với những cuộc gặp gỡ. Rồi cách này cách nọ họ
cũng qua được mùa đông lạnh giá, mùa xuân ướt bẩn, còn mùa hè thì mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.