GIẤC MƠ BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 232

— Thì bọn... đã với em...

— Trời, chị thổn thức, - em đã sợ là chúng giết anh rồi. Ơn Chúa, anh

đã không nhảy vào đánh nhau với chúng. Chúng ta đi nhanh đến công an.

— Đến công an? Để làm gì?

— Thì anh đã tìm ra chúng mà! Đi kể về tất cả, cứ để chúng bị bắt và

bị tống vào tù. Quân khốn nạn!

— Em có tỉnh không đấy?! - Lusnicov thì thào giận dữ. - Vận may tự

rơi vào tay, còn cô lại nghĩ đến công an.

Trong khi họ chờ tàu, Lusnicov trình bày với Lena ý định vĩ đại của

mình. Anh ta lần ra hai gã trai đã cưỡng hiếp bạn gái của anh ta, và quyết
định tống tiền chúng. Điều đó tốt và hiệu quả hơn nhiều so với việc báo cho
công an. Nếu hành động có đầu óc, có thể moi từ cả hai thằng khá đủ để
đưa hối lộ và tham gia góp tiền nhà tập thể. Đến lúc ấy họ sẽ có thể cưới
nhau. Còn trong khi họ đang sống ở những kí túc xá khác nhau nơi những
người có gia đình không được phép sống, họ chẳng hòng trông thấy hạnh
phúc của mình.

— Thậm chí nếu anh có tiền mua nhà tập thể, thì anh vẫn chẳng mua

được, vì anh sống ở Moskva chưa được năm năm, - Lusnicov kiên nhẫn
giảng giải cho Lena đang sụt sịt. - Anh cần phải đưa món hối lộ lớn đến
mức lẽ ra đủ cho một căn hộ thứ hai nữa.

Lena nghe anh ta bằng nửa tai và nghĩ về Lusnicov mà chị lo lắng đến

thế cho anh ta, rằng chị đã quên cả bất hạnh của mình, hình dung ra anh ta
đã đứng trong bụi và theo dõi hai thằng khốn nạn đánh và hãm hiếp bạn gái
của anh ta như thế nào, và suy tính rút ra cái lợi gì từ sự việc đó. Chị nghĩ
rằng anh ta bỏ mặc chị trong rừng, nằm bất tỉnh, và dò theo sau bọn chúng
vào thành phố lần ra nơi chúng sống ở đâu. Thực ra, rốt cuộc anh ta cũng
quay về tìm chị, dù là khi đã chiều tối và đáng sợ, nhưng cũng trở lại...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.