GIẤC MƠ BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 234

báo công an, anh ta đã không thể đòi bọn hiếp dâm tiền, và như thế, ngày
hôm ấy đã không đi nhận món tiền thông lệ, không làm quen với người đàn
bà đáng sợ nọ, không có mặt trong nhà mụ và hẳn là không bị giết. Cách lí
giải như thế có vẻ là hợp lí và logic đối với Lena, vì thế chị đồng ý đi với
cha mẹ Lusnicov, bởi vì chị cho rằng sau cái chết của con trai họ, chị có
nghĩa vụ giúp họ làm vơi nỗi cô đơn và tuổi già, giúp công việc nhà, và làm
họ vui bằng sự có mặt của đứa cháu trai hoặc gái (trời cho gì được nấy).

Khi bé Nina lên 12 tuổi, Lena đi bước nữa, lấy người hiệu trưởng

trường phổ thông địa phương. Cuộc hôn nhân rất hạnh phúc nhưng ngắn
ngủi. Họ mới sống được với nhau sáu năm, còn sau đó một tài xế xe
KAMAZ say rượu đã đâm thẳng vào hàng rào và phóng đến phần sân trước
nhà họ. Người chồng đã không thoát chết...

— Anh biết không, cuộc đời tôi như một chuỗi xích những sự ngẫu

nhiên mà trong đó tôi luôn thấy lỗi của mình. - bà Lena mỉm cười buồn rầu
khi rót thêm trà cho Trernưsev và xúc mứt quả ra đĩa. Và tôi cũng có lỗi
trong cái chết của người chồng thứ hai. Hôm ấy ông sửa thềm, cả tháng tôi
cứ luôn nhắc rằng cái bậc dưới cùng đã mục và cần phải thay nó, còn sáng
hôm ấy gần như đã dùng sức bắt ông sửa chữa. Ông dỡ bậc dưới, còn tôi
đứng phía trên nhìn. Cái bậc ấy đã hại tôi... Đôi khi nghĩ, chỉ do những sự
vớ vẩn nào đó mà con người làm tàn phế cuộc đời mình.

— Chị Lena này, thế thực sự chị không biết là chồng chị đã quen với

Eremina ở đâu thật à?

— Thực sự. Tôi nghe thấy cái tên đó lần đầu tiên từ điều tra viên.

— Còn Gradov và Nikiforov?

— Gradov và Nikiforov là gì?

— Chị tình cờ có quen với những họ tên này không? Có thể, đó là bạn

của chồng chị?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.