GIẤC MƠ BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 387

con đường hoàn toàn vắng vẻ. Đi theo sau lão ở khoảng cách nhỏ là mạo
hiểm, vì thế bọn trẻ vớ được một bà béo với túi xách lỉnh kỉnh cạnh sân ga
đã xuống từ chính đoàn tàu đó.

— Thưa cô, làng ở phía kia ạ? - chúng hỏi, chỉ tay về hướng Arxen

vừa đi.

— Không, làng ở phía này cơ, - người phụ nữ giải thích sốt sắng. -

Còn phía các chú chỉ, không có gì, chỉ có một trại thiếu nhi thôi.

— Thế đến trại có xa không?

— Chừng nửa giờ thôi. Các chú trẻ, có thể cần ít hơn.

— Cảm ơn cô ạ, - bọn trẻ cảm ơn.

Quyết định được chấp nhận là đơn giản. Khi đã không thể đi theo

Arxen ở khoảng cách gần, vì đường vắng và đi sau lão ở khoảng cách xa là
vô nghĩa, bởi đã tối hoàn toàn và không trông thấy gì, phải thả lão và đi đến
trại muộn hơn. Lão cũng chẳng thể đi đâu nổi ngoài đến trại.

Sự tính toán hóa ra đúng. Ở lại trại và chịu lạnh cóng chừng ba mươi

phút, bọn trẻ thấy lão già ra khỏi cổng và bằng bước tự tin đều đặn đi về
phía nhà ga. Chúng để lão đi xa hơn để khỏi nghe thấy tiếng lẹt xẹt của
bước chân trên tuyết, và đi phía sau giữ nhịp theo Arxen. Sai lầm khi phía
xa vang lên tiếng còi và tiếng gõ của bánh tàu, Arxen lúc đó chỉ cách sân ga
ba mươi mét. còn bọn trẻ - còn cách xa hơn nhiều. Chúng dấn bước, sau đó
lợi dụng tiếng ồn của đoàn tàu đang đến gần, chuyển sang chạy. Dẫu vậy
vẫn không kịp. Vào giây chót chúng bị đoàn tàu đi ngược lại chắn ngang.
Hội ý chớp nhoáng, bọn trẻ của chú Colia quay trở lại trại, thận trọng di
vòng quanh khu nhà và phát hiện ra trong dãy nhà khu quản trị có hai gã
đàn ông ngồi trong bóng tối ở văn phòng giám đốc. Nói chung không đâu
có ánh sáng, chúng chỉ nhận thấy điểm sáng yếu ớt của máy lò sưởi điện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.