3. Xây dựng nền tài chính lành mạnh
Mục tiêu này đòi hỏi Chính phủ phải duy trì một tình trạng tài chính lành
mạnh, có khả năng thanh toán các khoản nợ khi đáo hạn, dù là ngắn hạn
hay dài hạn, trong quá trình huy động tài nguyên và cung ứng dịch vụ cùng
sản phẩm công.
Chính phủ được thiết lập không phải để kiếm lợi hay để tích lũy tài sản,
nhưng Chính phủ vẫn phải thực hiện những bước cần thiết để bảo đảm đủ
khả năng tài chính nhằm thực hiện trách nhiệm của mình đối với xã hội.
Tiêu chuẩn về một nền tài chính lành mạnh buộc Chính phủ khi lựa chọn
việc tài trợ một chương trình nào, phải tính toán khả năng huy động và
nguồn thanh toán. Ví dụ, Chính phủ chọn lựa giữa việc tài trợ bằng thu thuế
lợi tức hay bằng việc vay tiền và trả nợ bằng thuế lợi tức thu được trong
tương lai. Mỗi giải pháp sẽ ảnh hưởng đến dự trữ thanh khoản và các nghĩa
vụ tài chính của Chính phủ. Nếu sự lựa chọn giải pháp được dựa trên tiêu
chuẩn lành mạnh hóa tài chính, nó sẽ tăng cường khả năng của Chính phủ
trong việc thỏa mãn các nhu cầu tài chính hiện tại và tương lai của mình.
Ngược lại, sẽ có nguy cơ dẫn đến mất cân đối nghiêm trọng về mặt tài
chính và khủng hoảng ngân sách.
4. Đảm bảo tính công khai
Kinh nghiệm cho thấy, mối quan hệ giữa bộ máy hành chính và công dân
là mối quan hệ rất mong manh và đầy nghi kỵ. Người công dân thường
không hiểu tại sao viên chức nhà nước lại có thể gây cho họ những phiền
phức như thế, mỗi khi họ có việc cần tiếp xúc, nhờ cậy vào bộ máy hành
chính. Điều này xuất phát từ hai đặc điểm của bộ máy thư lại là tính bí mật
và tính vô danh. Tính vô danh có nghĩa là người công chức thư lại hành
động không nhân danh cá nhân họ mà nhân danh bộ máy hành chính mà họ
là thành viên. Còn tính bí mật có nghĩa là người công chức thư lại chỉ cho
người dân biết điều mà họ muốn cho biết vì lợi ích của họ, không phải là
điều mà người dân muốn biết vì lợi ích của người dân.