GIẤC MƠ TRUNG QUỐC - Trang 241

trong đó số căn cứ ở vùng Thái Bình Dương thì gấp 3 lần số căn
cứ tại vùng Ca-ri-bê. Điều đó phản ánh tư tưởng chiến lược coi Thái
Bình Dương là trọng điểm vẫn chưa triệt để thay đổi. Chỉ tới khi tháng
3 năm 1939, Đức chiếm toàn bộ Tiệp Khắc rồi nêu yêu cầu lãnh
thổ đối với Ba Lan, sau đấy tháng 4 năm 1939 Uỷ ban Liên hợp Lục
Hải quân Mỹ mới đề xuất bản báo cáo vạch ra: nếu cả hai đại
dương đồng thời có đe dọa thì nên giữ thế thủ trên Thái Bình
Dương, giữ đủ số quân đội, lấy Hawaii làm căn cứ địa, bảo vệ “Tam
giác chiến lược” (Hawaii - Alaska - Panama). Điều đó có ý nghĩa là
tư tưởng cơ bản tấn công Nhật trên Thái Bình Dương đã bị hủy bỏ,
trở thành bước ngoặt chuyển biến tư tưởng chiến lược của quân đội
Mỹ.

Trên cơ sở đó, tháng 6 năm 1939 Ủy ban Liên hợp Lục hải quân

Mỹ ấn định một kế hoạch tác chiến mới - “Kế hoạch cầu vồng”,
đặt ra 5 tình huống cho cuộc chiến tranh có thể xảy ra trên hai đại
dương và ấn định 5 phương án tương ứng. Trong đó, phương án
“Cầu vồng số 5” giả thiết Mỹ, Anh, Pháp liên hiệp tác chiến,
đồng thời với việc bảo đảm an toàn cho Tây bán cầu, sẽ sớm đưa
quân Mỹ tới Đại Tây Dương và xuất quân tại châu Âu và châu Phi để
hiệp đồng Anh và Pháp áp dụng chiến lược tấn công Đức và Ý.
Trên Đại Tây Dương sẽ giữ thế phòng ngự chiến lược cho tới khi
đánh bại các nước khối Trục châu Âu thì mới triển khai phản công
chiến lược đánh Nhật trên Thái Bình Dương. “Cầu vồng số 5”
gần giống nhất với kế hoạch chiến tranh Mỹ đã thi hành trên
thực tế trong Đại chiến Thế giới lần II, đánh dấu sự dần dần
hình thành tư tưởng chiến lược “Châu Âu thứ nhất”. Mãi cho tới
tháng 1 năm 1941 khi Bộ Tham mưu hai nước Anh và Mỹ kết hợp
nhau ấn định kế hoạch “ASC-1” thì phương châm đại chiến lược
“Châu Âu thứ nhất” mới được chính thức xác định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.