Hầu phu nhân mỉm cười: “Chuyện đó thì không sao, bởi loại cá này
thật ra rất dễ nuôi, sẽ không làm phí nhiều tâm của công chúa… Hầu gia nhà
thiếp cũng vừa theo Thái phó đi nghênh đón vị công chúa Hung nô, lúc này
cũng sắp trở lại, đúng lúc thời tiết cũng đang có tuyết rơi, không biết công
chúa có muốn di dời qua phủ uống một cốc trà xanh?”
Niếp Thanh Lân lúc này đưa mắt từ trong hồ cá qua: “Phu nhân nói là...
Công chúa Hung Nô?”
Chương 116
Hầu phu nhân nhìn thần sắc trên mặt công chúa, liền biết mình đã vừa
nói cái gì đó không nên nói, nên cũng lập tức thu lại, chỉ cười nói: “Thiếp
cũng chỉ mơ hồ nghe thấy Hầu gia nhắc như vậy, cũng có lẽ là do thiếp nghe
nhầm… Xem trí nhớ của thiếp này, mới rồi không phải nói đi uống trà sao?
Kỳ thật, trong phủ của thiếp có một vị sư phụ chuyên làm bánh ngọt rất
ngon, ông ấy vừa mới làm được món bánh quýt nhấm nháp khi uống trà….”
Niếp Thanh Lân dịu dàng từ chối khéo lời mời của Hầu phu nhân, sau
đó lập tức trở về cung.
Bất quá xe ngựa vừa mới đi tới đầu hẻm, nàng đã nói: “Một lát nữa
không cần cho xe ngựa đi vào từ cửa Đông, dọc theo đường đi vào từ cửa
Bắc đi.”
Vì thế xe ngựa liền điều chỉnh phương hướng, lượn quanh một đường
rồi đi nhanh tới.
Đợi cho đi ngang qua trạm Dịch sứ quán thì Niếp Thanh Lân hơi vén
mành lên, trong sân Dịch quán đang dị thường náo nhiệt, quả nhiên là có cờ
của Hung Nô được cắm trên xe ngựa đang dừng trước cửa Dịch quán.
Kinh nghiệm trong những ngày sống trong nguy hiểm cận kề ở bộ lạc
Mạt Nhi Ha Cáp kia, đã làm cho Niếp Thanh Lân có không ít kinh nghiệm,
ít nhất sau khi được An Xảo Nhi giải thích, nàng cũng nhận biết được rõ cờ