thú, tặng thay quà tân hôn. Ý nói, Thái phó đại nhân nhà chúng ta, gặp mỹ
nữ là híp mắt, như giao khuyển, Thái phó đại nhân là dâm thú...)
Chương 120
Đáng tiếc thuyền đã rời bến, Thái phó có tức giận mắng đi chăng nữa
cũng không tới được chỗ thuyền Niếp Thanh Lân. Bởi vì đi bằng đường
thủy một đường thông thuận, mười ngày sau đã cập bến Giang Nam.
Cũng bởi vì mang trong mình một phần dòng máu của phương Nam,
nên khi thuyền cập bến trong lòng Niếp Thanh Lân tự nhiên dâng lên một
cảm giác vô cùng quen thuộc. Từng giọt mưa khẽ đong đưa tạo cảm giác
tươi mát, đập vào mắt là cảnh sông nước phồn hoa làm tâm tình thoải mái,
vui sướng.
Mùa đông ở miền Nam cũng có chút âm lãnh, may mắn vì nghênh đón
công chúa nên biệt quán đã sớm được chuẩn bị kỹ càng, lại gia cố thêm mấy
lò sưởi, vừa vào phòng, do mặc nhiều áo nên có chút không chịu được nóng,
vừa tới nội thất nàng liền thay ra chỉ mặc một thân áo lụa,
An trí xong cho tiểu công chúa, ma ma sai người mang nước ấm thùng
gỗ vào bên trong. Đợi Niếp Thanh Lân thả mình vào trong làn nước ấm, liền
thoải mái nhắm mắt lại thì Đan ma ma liền đưa tới trước mặt Niếp Thanh
Lân một chiếc hòm nhỏ.
“Công chúa, ngọc trong hòm này được tạo thành từ sữa phối hợp với
dược liệu hương cao, đem nó thả vào trong nước, hương cao sẽ theo khe
ngọc mà chậm rãi lan ra, làm cho da thịt chậm rãi hấp thu, cực kỳ có lợi đối
với thân thể lạnh của người.”
Niếp Thanh Lân liếc nhìn về phía chiếc hòm đã mở, chỉ thấy bên trong
đang đặt một pho tượng hình người, đưa ngón tay cầm lên liền phát hiện
người ngọc kia được điêu khắc thật tinh tế, mắt phượng hẹp dài, sống mũi
thẳng tắp không nét nào là không giống người nọ, như vậy mà khắc ra, đúng