thật là có tâm… Cổ tay khẽ cong liền “Bốp” một tiếng, người ngọc kia liền
bị quăng ra xa, lăn mấy vòng trên tấm thảm mềm mại mới dừng lại.
Nực cười, đây là muốn nàng cùng tắm rửa với người ngọc giống hắn
sao? Bản lĩnh không chế lục cung của hắn cũng đã sắp vượt xa phụ vương,
bản thân thì làm bạn với người đẹp Bắc Cương, nhưng lại làm một khối
ngọc mang hình hắn đem đến đây để an ủi người cũ sao?
Đan ma ma không ngờ tiểu công chúa luôn dịu dàng, hòa thuận cũng có
lúc đập đồ, bỗng có chút sững sờ, nhìn nhìn công chúa, lại nhìn nhìn về khối
ngọc, cau mày nói: “Nếu trong lòng công chúa khó chịu, thì đập bể vài thứ
cũng không sao, nhưng cũng nên chọn mấy thứ sần sùi xấu xí mà đập, khối
ngọc này cực kỳ bổ dưỡng và tốt cho cơ thể của người, không thể tùy tiện
đập như thế….” Vừa nói vừa xoay người đi nhặt.
Đan ma ma vốn dĩ xuất thân bình thường, lại từng được tôi luyện trong
quân doanh, tính tình luôn ngay thẳng, tuy sau đó vào cung, mặc dù cũng
thu liễm cử chỉ không ít, nhưng đôi khi tình thế bất ngờ, thì tính tình kia vẫn
bộc lộ ra ngoài.
Niếp Thanh Lân cũng đã quen với bộ dáng này của Đan ma ma, nhìn bà
đau lòng dùng nước rửa khối ngọc kia, tâm tính nghịch ngợm liền nổi lên,
liền cố ý đùa nói: “Trách không được ma ma luôn hung hăng chê bai Lỗ
tướng quân, thì ra là do bề ngoài của hắn sần sùi xấu xí, chỉ nên dùng để
đánh đập cho bõ ghét, chứ nếu muốn kí thác tâm tình thì nên chọn những
thứ tinh tế, xinh đẹp như khối tượng ngọc này.”
Đan ma ma không ngờ đột nhiên tiểu công chúa lại đi lấy câu chuyện
xấu hổ chết người đó của mình ra trêu đùa, trong lúc nhất thời sắc mặt ửng
đỏ, trong lòng liền mắng thầm Lỗ Dự Đạt tiểu oan gia kia, những ngày trên
thuyền, tính xấu không đổi, vẫn luôn tìm lúc không người đến trêu chọc
mình, nhưng lại bị tiểu công chúa nhìn thấu.
Niếp Thanh Lân nói xong liền nở nụ cười, nhìn thấy đôi má Đan ma ma
đỏ rực, đến khi thấy bắt đầu lan xuống cổ, nàng mới nín cười nói: “Ma ma