làm sao dám... mạo phạm phu nhân?”
Vệ Lãnh Diêu nhíu mi, lại hỏi: “Súc sinh gây ra họa đã xử lý chưa?”
Nguyễn công công cúi đầu, nói tiếp: “...Vân phi đã ngay lập tức bảo thủ
hạ của mình đánh chết con mèo kia, nhưng...”
“Nhưng cái gì?”
“Nhưng Hoàng thượng nói con mèo đó rất đáng yêu, cho nên thánh
thượng ôm về tẩm cung rồi ạ...”
“...”
Mặc dù không muốn gặp đứa trẻ kia, nhưng suy cho cùng vẫn là thị nữ
của thiếp thất mình dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người gây ra họa,
mắt quần thần đều mở to nha!
Vệ Lãnh Hầu biết bản thân phải đi xem thương thế của Hoàng thượng.
Tính toán một hồi, thì ra đã lâu rồi hắn không gặp đứa trẻ kia. Mấy ngày
nay, hắn thấy mình đã không còn nghĩ tới phế vật kia nữa, mỗi ngày vẫn như
thường lệ, xử lý chính sự, hồi phủ nghỉ ngơi, cứ tuần tự mà tiến hành.
Quả nhiên, tâm tình hơi lệch khỏi quỹ đạo kia chỉ là một thoáng mà
thôi, nhất định là chung đụng với tên tiểu Hoàng đế đó lâu ngày, bất tri bất
giác tà tính trỗi dậy mà thôi. Tránh không gặp mặt, không nghe thấy giọng
nói mềm mại kia, nhìn không thấy đôi mắt phẳng lặng kia, quả nhiên thanh
tĩnh rất nhiều.
Hắn vẫn là hắn, vẫn là Vệ Lãnh Hầu sát phạt quyết đoán, quả cảm
nhanh nhẹn!
Nghĩ như thế, Vệ Thái phó buông lỏng tâm tư trong lòng, đứng dậy
bước ra khỏi thư phòng, chuẩn bị đi tẩm cung để làm tròn đạo nghĩa nhân
thần.
Một tiếng “Vệ Thái phó yết kiến!” vang lên thì Vệ Lãnh Hầu đã sải đôi
chân dài tiến vào trong phòng.