Trong tẩm cung rất ấm áp, lư hương đang đốt là hương hoa nhài thượng
hạng, mùi hương thanh đạm quả thật rất dễ chịu, trong không khí còn pha
lẫn một mùi thuốc nhàn nhạt.
Tương khảm trong bầu không khí ấm cúng ấy, là một bức tranh vô cùng
xinh đẹp.
Kẻ mấy ngày không gặp kia vận tiện bào rộng rãi, ngồi trên ghế mềm,
trên cái trán trắng noãn là vài vết đỏ dữ tợn, thật là không vừa mắt, càng
thêm không vừa mắt... chính là gã nam tử phía sau tiểu nhân nhi.
Xem cách ăn mặc của gã nam tử trẻ tuổi này thì hẳn là thái y của ngự y
viện rồi. Đôi tay nắm lấy cái cổ trắng đến gần như trong suốt của đứa trẻ kia
đang ra sức xoa bóp.
Lại nhìn vẻ mặt của đứa trẻ, được thái y trẻ tuổi cường tráng này sờ nắn
hẳn là rất thoải mái. Cái miệng nhỏ hơi nhếch lên, phát ra những tiếng rên
khe khẽ nhỏ vụn, như tiếng chuông ngọc va vào nhau trong gió, từng tiếng
chui vào trong tai...
Thái y kia thấy Thái phó đại nhân đi vào cũng không dừng tay thi lễ,
mà chỉ nhìn không chớp mắt, nghiêm túc xoa bóp cái cổ bị thương của
hoàng thượng.
Ngược lại Niếp Thanh Lân trông thấy gương mặt âm trầm đã lâu không
gặp của Thái phó xuất hiện trước mắt thì nhịn đau, run giọng bảo: “Trương...
Thái y... A... dừng lại...”
Trương thái y lại là kẻ không có tâm nhãn. Hoàng thượng là cửu ngũ
chí tôn, cho dù ngươi là Thái phó hay thái gia, vào trong tẩm cung thì phải
chờ thánh thượng xoa bóp xong đã.
Lúc này nghe hoàng thượng nói “dừng tay”, cho là hoàng thượng sợ
đau, không chịu nổi lực tay của mình, bèn ôn nhu trấn an: “Hoàng thượng
xin nhịn một lát đi, sẽ đỡ ngay thôi. Bây giờ mà dừng tay, lát nữa lại phải
xoa bóp lại...”