nằm ở trong ngực, nhưng lại không thể nhấm nháp dù chỉ một chút xíu,
nhưng nếu như bảo hắn buông tha sự mềm mại trong lòng kia thì đời nào
hắn chịu, trên giường những hành động ôm ấp quấn quít vẫn cứ liên tục xảy
ra.
Niếp Thanh Lân nằm ngay bên cạnh hắn làm sao lại không biết, giơ tay
ra sờ thử thì thấy thân thể hắn nóng như lửa, cứ ngỡ rằng là do độc phát làm
hắn khó chịu, nhưng nàng chưa kịp ngồi dậy, thì Thái phó đã xoay người
chuyển đến trên người của nàng, vươn tay giữ chặt lấy cổ tay của nàng, vùi
mặt vào cổ nàng mà hít từng ngụm thật sâu.
Và cứ thế, vật “anh dũng vĩ đại” nào đó của Thái phó cách một lớp
quần áo làm nàng có thể cảm nhận được rất rõ ràng, nóng bỏng lẫn cứng rắn
đến như thế, làm cho người ta phải e lệ, đỏ mặt.
“Du ngoạn bên ngoài cả một ngày… đã khá mệt, sao Thái phó vẫn còn
chưa chịu ngủ?” Bị thân thể như ngọn núi nhỏ của Thái phó đè nặng, dục
vọng nồng nhiệt mấy tháng nay gần như đã bị quên lãng, nay lại bị trêu chọc
gần như cháy bừng lên.
Nếu như có thể, làm sao hắn có thể nhẫn nại mà nghe nàng nói năng
lảm nhảm, đã vươn tay, giật chăn gấm, xé bỏ lớp y phục vướng víu kia, sau
đó không ngừng bơi bên trong thân thể mềm mại thơm ngát của giai nhân,
dù chết dưới làn váy của nàng cũng không uổng một kiếp anh hùng…
Dù vậy Thái phó vẫn tham lam hít từng trận thật sâu hương thơm từ cơ
thể nàng, sau đó tiếng nói khàn đục: “Công chúa cố nhẫn nại, ta chỉ muốn cọ
cọ một chút…”
Vào trong miệng hắn thì lời gì cũng nói được, nàng cũng đâu phải xác
chết, bị hắn đè chặt ở dưới thân, hơn nữa bàn tay đang vói vào bên trong áo
của nàng không ngừng xoa nắn của hắn, thì cho dù là thánh nữ cũng phải
động tình, hai gò má đỏ bừng, nhìn biểu tình khó chịu của Thái phó, liền mơ
hồ động lòng trắc ẩn, bàn tay trắng nõn liền dời xuống, chuẩn bị giúp hắn
giải tỏa chút, nhưng không nghĩ tới chưa đi xuống tới nơi, liền bị tay hắn giữ
chặt lại.