GIẤC MỘNG ĐẾ VƯƠNG - Trang 141

giờ thì lại mặc tù phục bị nhốt trong xe tù, ai nấy đều khóc sưng cả mắt, nào
còn nửa điểm uy nghiêm của con cháu cao tổ?

Nhìn thấy bọn họ như thế, Niếp Thanh Lân khó tránh khỏi sinh ra chút

thương cảm thỏ chết cáo sầu, xót thương đồng loại.

Thế nhưng nỗi thương cảm kia còn chưa phun ra khỏi miệng, khóe mắt

đã quét tới Thái phó đang nhìn về phía mình.

Lúc Niếp Thanh Lân ngẩng đầu lần nữa, trên mặt chỉ còn lại vẻ kính

sợ: “Thái phó, hắc kỳ quân quả nhiên dũng mãnh phi thường. Trẫm từ trên
cổng thành nhìn xuống mà vẫn có chút kinh hồn bạt vía nữa là.”

Vệ Lãnh Hầu đã có chút hiểu rõ tính tính không có tim gan của Niếp

Thanh Lân, nhìn bức rèm châu vung vẩy trước mặt tiểu Long Châu, thì lại
buồn cười, nhàn nhạt nói: “Thánh thượng cũng có lúc sợ hãi, thực sự là hiếm
có mà.”

Đúng lúc này đám người Lỗ Dự Đạt đã tung mình xuống ngựa, tướng

sĩ phía sau quỳ xuống đất, nhất tề hô lên: “Hoàng thượng vạn tuế vạn, vạn
tuế!”

Tiếp đó, chúng tướng sĩ nguyên khí rung động, đề tăng khẩu khí, dùng

thanh âm còn lớn hơn nhất tề hô: “Định quốc hầu! Thiên tuế thiên thiên
tuế!”

Tiếng hô mạnh mẽ vang dội kia xông thẳng lên trời, đám văn võ bá

quan đi theo phía sau tiểu Hoàng đế nghe đến run rẩy trong lòng, chỉ cảm
thấy bầu trời tại kinh thành mây đen cuồn cuộn, trong mơ hồ cảm thấy con
Yêu Giao đảo mây làm mưa kia hình như sắp mọc sừng hóa rồng rồi...

Niếp Thanh Lân cảm thấy đám tướng sĩ kêu lớn tiếng như thế, nhất

định là miệng khô lưỡi đắng. Sau khi được Thái phó ra hiệu, bèn thưởng
rượu cho chúng tướng sĩ, vai trò của mình cũng coi như đã hoàn thành.

Sau khi nghênh đón hắc kỳ quân, trở lại trong cung, chính là tiết mục

mở tiệc ăn mừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.