GIẤC MỘNG ĐẾ VƯƠNG - Trang 157

Tiểu thái giám bẩm báo xong, trong thư phòng yên lặng một hồi. Niếp

Thanh Lân hối hận ban nãy không quyết đoán kịp thời xoay người rời đi.
Đương lúc mọi người ở bên ngoài lúng túng thay cho tiểu Hoàng đế, thì nam
nhân trong thư phòng cuối cùng cũng mở miệng: “Thỉnh hoàng thượng vào
đi.”

Niếp Thanh Lân bước vào thư phòng, phát hiện Thái phó đại nhân đã

lâu không gặp đang ngồi ngay ngắn đằng sau thư trác, chẳng thèm liếc mắt
nhìn Hoàng đế lấy một cái.

Niếp Thanh Lân hắng giọng, cười nói: “Trẫm đã lâu không có tới thư

phòng học tập cùng Thái phó, còn xin Thái phó thứ lỗi.”

Hoàng đế đã mở kim khẩu trước, ấy vậy mà Thái phó lại làm như

không nghe thấy, đến cả mí mắt cũng chẳng thèm nâng lên.

Niếp Thanh Lân lúc này mới sâu sắc lĩnh hội được, mấy ngày nay Thái

phó đã ngâm lửa giận đến cỡ nào.

Cho dù bản thân là một Hoàng đế sa cơ, thế nhưng mặt mũi tổ tiên Đại

Ngụy thì vẫn phải bảo vệ. Chẳng biết tên Thái phó này lát nữa sẽ vòng vèo
vũ nhục bản thân như thế nào, cũng may là không vứt mặt mũi họ Niếp
trước mặt cung nhân.

Hễ Vệ Lãnh Hầu ở tại thư phòng thì không muốn hạ nhân lưu lại hầu

hạ, Niếp Thanh Lân liền xoay người bảo cung nhân đi theo vào phía sau
mình: “Các ngươi lui xuống đứng chờ ngoài thư phòng đi.”

Đợi đến khi trong thư phòng chỉ còn lại quân thần hai người, Niếp

Thanh Lân đi tới cạnh thư trác, ngồi xuống kế bên hắn, cũng không mở
miệng. Thấy Thái phó đang phê tấu chương, liền giơ tay lấy đĩnh mực nằm
trong nghiên, đổ thêm nước vào bắt đầu tỉ mỉ mài.

Đĩnh mực này là sản vật của huyện Ô thành Giang Nam, mặt ngoài là

hoa văn kim long quấn quanh đĩnh mực, chứng tỏ đây là vật tiến cống cho
Hoàng gia. Trong viên mực thượng đẳng xen lẫn một loại bột vàng đặc biệt,
hễ gặp nước sẽ rất trơn bóng, khiến người mài mực gần như không dừng tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.