GIẤC MỘNG ĐẾ VƯƠNG - Trang 165

Cuối cùng, nàng không khỏi thở dài một tiếng.

Thái phó đi ở bên cạnh nàng, làm như vô tình nhìn nàng một cái,

hỏi:”Hoàng... Vì sao công tử thở dài?”

Niếp Thanh Lân nhìn một người già đã bị mù một mắt cách đó không

xa, đang vuốt ve đứa cháu bị bệnh nằm trong lòng, thấp giọng thanh u

(6)

nói:

“Ta... Là thở dài thay Thái phó, không được hưởng thụ những chuyện vui
vẻ, đã phải gánh lấy gánh nặng đầy vai này... Vốn dĩ là phụ hoàng phải xin
lỗi lê dân thiên hạ này...”

(6) thanh u: đẹp và tĩnh mịch.

Nói xong liền đột nhiên tỉnh lại, sao lại đem những lời trong lòng nói

ra? Vội vàng nhìn trộm sắc mặt Thái phó, phát hiện nam nhân kia đang dùng
ánh mắt phức tạp nhìn mình.

Từ trận cung biến đó, trừ thân tín của mình ra, các đại thần người nào

không phải trước mặt thì xu nịnh, sau lưng thì âm thầm phỉ nhổ hắn một câu
loạn thần tặc tử?

Nếu không phải tình thế bất đắc dĩ, người đời còn tưởng hắn nguyện ý

tiếp nhận cái giang sơn đã bị hôn quân tàn phá này!

Hôm nay, đột nhiên nảy ra ý tưởng đem bé con này đi tham quan đời

sống lưu dân, nhưng đến tột cùng là vì cái gì, chính hắn cũng không nói rõ
được, hiện tại bị giọng nói khàn khàn mềm mại kia một lời vạch trần.

Thì ra chính là câu này “Nếu không phải tình thế bất đắc dĩ”.

Thái phó vẫn khó có thể quên được lần đó đứa nhỏ kia rõ ràng biết

mình động tình nên có ý định cởi y phục hắn, lại có thể thốt lên lời nói tuyệt
tình tuyệt nghĩa, một câu cắt đứt.

Những lúc rảnh rỗi, thì suy nghĩ đơn giản một chút, nhưng ngay lập tức

lại suy nghĩ cẩn thận, phụ hoàng đầu óc mê muội không rõ phải trái của tiểu
Hoàng đế kia là do mình một đao chém xuống, nước mất nhà tan huyết hải
thâm cừu này, một thiếu niên gầy yếu phải thế nào mới không khúc mắc mà
bỏ qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.