Thái phó cười lạnh nói: “Đẩy cái gì! Không phải là muốn dao cùn
sao?”
Chưa bao giờ Niếp Thanh Lân nói những từ ngữ dâm loạn như vậy,
lúng túng vội vàng hô: “Thái phó… Hãy ban thưởng một ly rượu độc để
trẫm chết cho rồi!”
Vệ Lãnh Hầu cực kỳ giận lại cười: “Cũng được…”
Nói xong liền hô một tiếng ở bên ngoài: “Bưng lên!”
Cửa lập tức mở ra, Nguyễn công công bưng lên một cái khay, chén
rượu đựng chất lỏng đen nhánh đứng trơ trọi ở trong cái đĩa, nhìn thế nào
cũng không phải là vật tốt!
Niếp Thanh Lân không nghĩ Thái phó lại nhanh như vậy, vừa nói rượu
độc lập tức có một chén, đây là quyết tâm muốn mình chết từ lâu mà.
Nếu như thế này, việc gì phải tốn công tốn sức, tuyên bố phế truất
Hoàng đế không phải nhanh hơn sao. Đầu óc Niếp Thanh Lân xoay chuyển
không ngừng, nhưng không nghĩ ra được lý do thì ly rượu đen nhánh kia đã
ở trước mặt.
Nửa người Vệ Thái phó tựa ở giường êm, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào chén rượu độc ở trước mắt, từ từ đem ánh
mắt tiến lại gần, cái miệng nhỏ nhắn vừa bị hôn hơi run rẩy, cuối cùng yếu
ớt nói: “Trẫm…Từ khi đăng cơ, luôn được Thái phó trợ giúp, cơ bản không
làm gì sai hại nước hại dân, nay ở nơi này tạ ơn Thái phó, chỉ là trước khi đi
trẫm còn có một chuyện muốn nhờ…”
Thái phó nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đang căng thẳng, thân thể
cao lớn vẫn không động đậy, nhưng sát khí cũng đông lại trong mắt, trong
lòng thầm nói: Thử dám mở miệng cầu xin mình tha cho tên thái ý chó chết
kia xem, nếu không từng đao từng đao khoét sống tên tiểu tử kia thì khó mà
giải hận!
“Có di ngôn gì, thánh thượng cứ dặn dò, thần “Nhất Định” làm được!”