Đôi mắt Niếp Thanh Lân đẫm lệ, dùng sức giãy giụa, thật vất vả mới
nới lỏng được môi lưỡi với Thái phó, vội vàng nói: “Thái phó! Ta sai rồi,
thỉnh Thái phó thương tiếc... Ta... Ta chưa có quỳ thuỷ...” Câu nói này của
Niếp Thanh Lân là sự thật, bởi vì nàng khống chế ăn uống trong một thời
gian dài, việc trổ mã so với những người cùng tuổi đã sớm làm mẫu thân thì
chậm hơn rất nhiều.
Một bàn tay của Thái phó vẫn còn đang cởi y phục, nhưng lại lạnh lùng
phun ra: “Thế thì sao?”
Chương 35
Vừa rồi bị Thái phó chà xát rất đau, chớp mắt liền khóc, nước mắt như
hạt ngọc từng giọt rơi xuống: “Mấy ngày vừa qua lo lắng hãi hùng, tim rơi
đâu mất, mới vừa rồi nhìn thấy Thái phó thì lại cảm thấy trong lòng buông
lỏng, biết Thái phó nhất định sẽ cứu trẫm, mừng rỡ không thôi…”
Thái phó mạnh mẽ cởi áo bào: “Cho nên Hoàng thượng mừng đến mức
leo lên cây trốn?”
Trong lòng Niếp Thanh Lân lúng túng, cảm thấy trèo cây thật là thất
sách, thảo nào không được liệt kê trong lục nghệ, chỉ có thể tiếp tục cãi bừa:
“Sợ quá nên mới thế, không nghĩ là Thái phó không muốn buông tha, nếu
Thái phó hận thì cho chết thoải mái, đừng dùng dao cùn để tra tấn từ từ…”
Thái phó nhìn vẻ khóc lóc tủi thân của Long Châu, chỉ cảm thấy sự ấm
ức trong lòng đều đông lại thành đá ngăn ở cổ họng, nuốt không được mà
nhổ ra cũng không xong, lập tức cười có vẻ hơi dữ tợn: “Không ngờ lại
không sợ chết, chỉ là sao bệ hạ biết vi thần chuẩn bị dùng ‘dao cùn’ mà hành
hạ bệ hạ?”
Nói xong liền đè lên thân hình bất động của bé con, chỉ chốc lát đã thấy
mặt của bé con chuyển thành màu hồng, lo lắng muốn đẩy hắn ra.